Người Tình Cũ Của Mẹ Kế

Chương 87: Vân lão phu nhân khiến cho Từ Diện Tư thổn thức



Cổ Mộc Hàn chạy thêm một đoạn thì rồi rẽ vào Vân gia.

-

Từ Diện Tư cũng nhanh chóng rẽ theo.

Cô vừa bước xuống xe đã thấy Từ Diện Tư đứng chắn ngang cổng vào, cô khế nhíu mày "lại là anh ấy !"

- Anh lại muốn thế nào nữa đây Từ Diện Tư ?

"Em biết tôi là ai, vậy sao lại còn cố tình tỏ ra xa lạ ?"

- Tôi không nhất thiết phải niềm nở với ông chủ Từ.

"Tại sao ?"

- Tại vì tôi không rảnh đó mà.

"Nữ Tổng Tài yêu kiều nhất Hoa Hạ, tôi mời em ăn trưa có được không ?"

- Không !

"Lý do !"

- Ngoại của tôi đang chờ tôi về ăn trưa.

*Lớn rồi thì bớt khoác lác đi, ai mà chờ cơm con chứ.

Cổ Mộc Hàn kinh ngạc "kìa ngoại !"



*Chờ con về ăn trưa thì ta với Tiểu Thụy có mà đói rã ruột. Con không xem giờ là mấy giờ rồi à ?Cổ Mộc Hàn nhìn đồng hồ thì thấy kim đồng hồ đã điểm hơn 12h.

Từ Diện Tư cong môi cười "cháu chào bà !"

*Tư Tư đấy à ? Lâu rồi không thấy con ghé thăm bà, tưởng con đã quên bà rồi chứ!

Từ Diện Tư nhíu mày "sao bà cụ lại xưng hô với mình thân mật đến vậy, vậy có nghĩa là bà cụ rất rõ về mình, vã lại thì có lẽ trước đây mình cũng đã đến đây rất nhiều lần...thậm chí..."

Cổ Mộc Hàn giật nhẹ cánh tay Vân lão phu nhân "kìa ngoại, ngoại nói lung tung gì thế ?"

*Ta nói cái gì mà lung tung ?

- Ngoại !

Từ Diện Tư đứng nhìn chằm chằm Vân lão phu nhân và Cổ Mộc Hàn, anh đoán là cô có điều gì đó giấu anh và rất sợ anh biết.

*Tư Tư vào nhà đi con, lâu lắm rồi con đã không ghé thăm bà, bà nhớ con lắm Tư Tư.

Từ Diện Tư nhìn vào trong sân, thấy mọi thứ đều rất quen thuộc, lòng anh rất bỡ ngỡ. Anh nhẹ bước đi vào trong sân, cây nhất chi mai đứng sừng sững giữa sân, hoa nở trắng xoá cả một vùng trời, hương thơm thoang thoảng. Trong đầu anh mơ hồ xuất hiện hình ảnh của một người nhưng lại không rõ mặt mũi, cũng không rõ dáng người "thật ra thì người đó là ai ?"

Vân lão phu nhân đi đến bên cạnh Từ Diện Tư "Tư Tư sao vậy con ? Có tâm sự gì sao ?"

"Bà !"*Con nói đi !

"Có phải là trước đây con đã thường xuyên đến đây không ?"

Vân lão phu nhân gật đầu, giọng buồn buồn khẽ lên tiếng "ừm...đúng vậy, đó là chuyện của hơn ba năm trước !"

Từ Diện Tư thoáng buồn "khung cảnh này vô cùng quen thuộc, chẳng những thế mà ngay cả con đường từ Thủ Đô về đây mình cũng thấy rất quen thuộc, chỉ cần ngồi vào xe là mình đã lái xe thẳng một đường đến đây không cần do dự, mình cứ thế mà đi đến đây như một thói quen. Cho dù lúc nãy mình không đuổi theo Cổ Mộc Hàn thì mình cũng sẽ đi đến đây ! Vậy nơi này có phải đã từng rất quan trọng với mình không ?"

Vân lão phu nhân cười thầm "bà đành phải giả vờ hồ đồ để giúp con thôi Tư Tư, có lẽ trái tim của Tiểu Hàn đã dần nguội lạnh, bà không cam tâm để Tiểu Thụy không có ba, như vậy đối với nó thật bất công, ai cũng có quyền được hạnh phúc !"



Từ Diện Tư bước đến sờ vào thân cây nhất chi mai, anh như cố gắng nặn ra vài ký ức.

Cổ Mộc Hàn đưa tay lên đỡ trán "hôm nay, ngoại mình bị gì vậy trời...sao lại nói ra những lời này chứ !"

'Bà ơi !

*Tiểu Thụy !

Từ Diện Tư nhìn Cổ Mộc Thụy "đứa bé này...

Cổ Mộc Hàn nhanh chóng lao đến nhấc bổng Cổ Mộc Thụy lên và bế cậu bé đi thẳng vào nhà."Bà ơi ! Đứa bé..."

Vân lão phu nhân thở dài "Tư Tư, trước tiên thì con hãy đi tìm lại phần ký ức đã mất của mình, về phần của Tiểu Thụy thì để sau này hẳn nói đến".

Từ Diện Tư ưu tư ngước mặt lên trời "Ông trời ơi, làm ơn cho tôi biết...tôi nên làm gì bây giờ ?"

-

- Ngoại...

*Tiểu Hàn định nói gì với bà sao ?

- Ngoại...sao ngoại lại nói với anh Tư Tư những điều ấy ? Con thấy vẫn chưa phải lúc.

*Con định đợi bao giờ nữa đây Tiểu Hàn ? Tư Tư nó đã không còn trẻ nữa ! Hơn nữa thì Tiểu Thụy cũng cần phải có ba, con không thể để nó khiếm khuyết đi một phần này trong tuổi thơ của nó. Như vậy thì làm sao nó có thể phát triển hoàn hảo được chứ.

- Ngoại !

Từ Diện Tư lén nghe Cổ Mộc Hàn và Vân lão phu nhân nói chuyện "Cô ấy nói chưa phải lúc là ý gì ? Và cả những lời của bà...chuyện này là sao ?"