Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!

Chương 130: Tiết mục riêng tư



"Dừng ở đây là được rồi."

Mạn Châu Sa Hoàng đi xe vào bãi đỗ trong rạp chiếu phim. Nghe nói tối nay có một bộ phim rất nổi tiếng lấy bối cảnh ngày tận thế để phát triển trở thành đề tài.

"Rạp chiếu phim? Sao lại dừng ở trong này?" Bạch Thi Tịnh hỏi anh.

"Một địa điểm hẹn hò cổ điển nhưng vô cùng kích thích." Mạn Châu Sa Hoàng nhoẻn miệng cười: "Và cũng rất riêng tư với người nhà."

Cậu nhìn anh, khóe miệng cười khúc khích.

Càng lúc anh ta càng trở nên ranh mãnh hơn rồi.

Mạn Châu Sa Hoàng mở cửa xe đỡ cậu ra bên ngoài. Sau khi vào trong rạp, anh mua thêm một gói bỏng ngô cỡ lớn và hai cốc coca đưa cho Bạch Thi Tịnh.

Lúc bộ phim được khởi chiếu, Bạch Thi Tịnh có cảm nhận đầu tiên là kĩ xảo có vẻ khá ổn, cảm xúc trên gương mặt của diễn viên cũng rất ấn tượng, nhạc nền nghe cũng bắt tai.

Dần dà khi bộ phim chiếu đến cảnh nữ chính hi sinh thân mình để cứu nam chính khỏi một đám thây ma, xung quanh cậu bắt đầu vang lên những tiếng khóc thút thít.

Có vẻ là do họ quá xúc động.

Bạch Thi Tịnh liếc nhìn họ, rồi lại tự hỏi trong lòng.

Sao cậu lại chẳng thấy một tí cảm xúc gì nhỉ? Những tình tiết họ đã làm quá lố để tạo nên một cảnh buồn.

Bạch Thi Tịnh thờ ơ nhìn lên màn hình chiếu phim khổng lồ đang phát lên những cảnh tượng đẫm nước mắt, lại ngả đầu liếc sang nhìn Mạn Châu Sa Hoàng.

Anh cũng giống cậu.

Khuôn mặt anh bày tỏ sự thản nhiên như những ngày bình thường, thậm chí còn có chút chán nản.

Đẹp trai quá.

...

"Ừm... Bộ phim có vẻ hơi nhàm nhỉ?"

"Đâu có? Tôi thấy bỏng ngô ngon phết mà?"

Mạn Châu Sa Hoàng nhìn cậu, mỉm cười xoa xoa đầu của một người vào rạp chiếu phim chỉ để ăn bỏng ngô.

"Đói hử? Muốn đi ăn gì không?"

Vừa nghe đến được dẫn đi ăn, Bạch Thi Tịnh đã cật lực gật đầu hớn hở như một đứa trẻ được cho quà mà bọn chúng thích.

Quả nhiên Mạn Châu Sa Hoàng vẫn là hiểu tâm tư cậu nhất.

Anh khởi động xe, đưa cậu đến một nhà hàng ăn chay thanh đạm, là một trong những nhà hàng cao cấp được bình chọn yêu thích nhiều nhất trên báo trí thành phố.

Mấy qua lễ tết, cậu cũng nhận ra mình đã ăn khá nhiều, thành ra hiện nay cứ thấy đồ ăn là lại ngán (phét đấy).

Nay được bê lên những món rau củ hay súp hầm khá mới lạ và dễ tiêu hóa, Bạch Thi Tịnh ăn ngon miệng hẳn.

Sau khi giải quyết xong gần nửa cái menu, Bạch Thi Tịnh hưởng thụ vỗ vỗ lên phần bụng hơi căng phồng, mong rằng ngày mai cậu có thể tăng cân thêm được một chút.

Mạn Châu Sa Hoàng thanh toán bữa ăn, đợi khi cậu xuôi xong cơm, anh lại dẫn cậu vào một công viên thủy cung mới mở ở gần đó.

"Hừm..."

Bạch Thi Tịnh áp cả hai tay vào bể kính khổng lồ, nhìn đến chăm chú một con cá hồi vây vàng rất lớn.

To đấy. Chắc ăn ngon phết nhỉ?

"Thi Tịnh, lại đây."

Từ xa ở một góc khác trong thủy cung, Mạn Châu Sa Hoàng vời vời cậu lại.

Khi Bạch Thi Tịnh đến gần thì chỉ vào một con nhím biển đen đen nằm bên cạnh những tảng san hô đủ các loại màu.

"Trông giống hệt em khi đang ngủ. Quả đầu bông xù đặc trưng."

Mạn Châu Sa Hoàng cười tủm tỉm, Bạch Thi Tịnh thấy thế thì ngó quanh một hồi rồi chỉ luôn vào một con bạch tuộc màu xanh đen đang bám vào một khúc gỗ trang trí ở trong bể.

"Còn nó thì giống y hệt anh. Quá bám người!"

Mạn Châu Sa Hoàng nghe câu nói vây thì bật cười thành tiếng, ghé sát vào tai câu thì thầm.

"Anh chỉ bám mỗi một mình em thôi mà?"

Bạch Thi Tịnh hừ một tiếng, liếc nhìn xung quanh không có mấy người để ý liền nhón chân hôn lên cằm anh một cái.

"Đồ dẻo miệng."

"Khì!"

Mạn Châu Sa Hoàng cong lên một nụ cười thuần khiết, dù cho đây là lần thứ hai anh cười như vậy nhưng cậu đúng là cậu vẫn chưa thể thích ứng được, hai bên má cũng vì thế mà đỏ ửng cả lên.

Nhiệt độ ở sau gáy cũng nóng lên một cách bất thường.

Họ dạo quanh một vòng quanh thủy cung rộng lớn, thấy thời gian đã không còn nhiều trước giờ đóng cửa nên quay trở lại chỗ bãi đỗ xe.

"Hôm nay đi chơi cùng anh có vui không?" Mạn Châu Sa Hoàng vừa mở cửa xe, vừa cưng nụng bẽo lấy má của cậu.

"... Vui."

"Chỉ có vui thôi sao?" Anh bĩu môi, thấy vẫn chưa đủ.

"Anh chỉ hỏi em có vui không thôi mà? Lắm chuyện quá đấy." Lần này thì đến lượt Bạch Thi Tịnh phì cười, vươn tay vuốt mái tóc đen nhánh của anh ra sau đầu.

Cậu ngồi vào trong xe, nhìn theo hướng của Mạn Châu Sa Hoàng vòng lại vào chỗ ghế lái.

Tới khi anh đã mở động cơ, cậu mới ngước nhìn lên đồng hồ góc trên màn hình ở điều khiển, hiện tại đã là 10 giờ 15 phút.

"Đến giờ rồi nhỉ?"

"?"

Mạn Châu Sa Hoàng quay xuống nhìn cậu, chỉ thấy ánh mắt cậu hướng về anh, khóe miệng câu lên đầy ẩn ý.

"Đến tiết mục "riêng tư"."