Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!

Chương 137: Tủi thân



Những mảnh sáng li ti rơi lả tả trên bóng lưng của Du Du Lan, nhìn từ góc độ của Mạn Châu Sa Hoàng, có thể thấy được bóng lưng nhỏ bé của bà mềm mại bỗng trở nên vô cùng huyền ảo.

“Con…” Con cảm ơn mẹ.

Chỉ là những từ còn lại chưa kịp ngắt ra khỏi cổ họng, tiếng của anh đã bị điện thoại trong túi áo làm cho nghẽn lại.

Mạn Châu Sa Hoàng mở điện thoại lên, thấy trên màn hình đang hiển thị cuộc gọi đến từ Hibicus.

Bình thường anh ta không hề gọi cho anh vào thời gian này, mà một khi đã gọi thì chỉ có thể là chuyện gấp ở trên công ty.

Mạn Châu Sa Hoàng ái ngại nhìn về phía của Du Du Lan, chỉ thấy ánh mắt rực rỡ của bà bỗng như gió thoảng mây bay, mang đượm vẻ buồn bã.

“Mẹ, con xin lỗi. Đã nói là dành thời gian cho mẹ…”

“Không sao đâu.” Bà xuẩn tay, gượng cười: “Có chuyện quan trọng thì cứ đi đi. Không cần lo cho mẹ.”

Anh nhìn nụ cười như có như không của bà, không đành lòng nhưng do tính chất công việc, anh không thể làm gì hơn.

“Để con chở mẹ về.”

“Đừng.” Du Du Lan lắc đầu: “Mẹ muốn ở ngoài này thêm một chút nữa rồi sẽ tự bắt xe về.”

Mạn Châu Sa Hoàng gật đầu nhè nhẹ, anh quay về trong xe, lấy ra từ ngăn đựng ở ghế lái phụ ra một gói quà, chính là gói quà anh mua ở trong một cửa hiệu thời trang lúc đi trung tâm thương mại trước đó.

Lấy từ trong ấy một chiếc khăn len màu đỏ tía, quấn quanh cổ giữ ấm cho Du Du Lan.

“Mẹ cẩn thận đừng để bị cảm lạnh.”

Nói rồi, anh tạm biệt bà rồi xoay lưng bước vào trong xe, biến mất dần trong lớp sương mỏng giăng giăng vào ban đêm.

Du Du Lan nhìn anh rời đi, từ đôi mắt như đáy hồ mênh mông khẽ dao động, rồi sau đó, chỉ cảm thấy có một lớp sương mù ẩm ướt đã lan tràn bật ra khỏi kẽ mi.

Giữa khu vui chơi tấp nập cảnh cha mẹ và con cái vui đùa, lại chỉ chừa một bóng lưng bà lẻ loi ngồi sụp xuống bên một bồn cây.

Đăm chiêu nhìn theo hướng đường nơi những ánh đèn vàng đỏ của xe cộ vụt qua.

Bà không biết cảm xúc hiện tại của mình hiện giờ là gì, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt, trong tâm trí, nỗi buồn rầu cứ rúc rắc rơi rồi ma xát như cứa vào sự tủi thân đã tích tụ thành từng khối nghẹn lại nơi trái tim.

Cũng chịu thôi, vốn bà chỉ là con gái của một gia đình có gia cảnh không mấy đặc biệt, lớn lên may mắn gặp được Mạn Trạch Lăng rồi được ông yêu thương, ngỏ ý muốn cưới bà về.

Mạn đại lão gia lúc ấy nghe vậy thì vô cùng tức giận, nói rằng Mạn Trạch Lăng đáng lẽ ra phải chọn một cô gái gia đình môn đăng hộ đối mà cưới.

Vì bà mà Mạn Trạch Lăng phải cãi lại với chính người cha ruột của mình, điều ấy khiến cho bà cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Khi Mạn đại lão gia mất, Mạn Trạch Lăng cũng mang nặng trong lòng nỗi ân hận, cách đối xử với bà cũng không được nồng nhiệt như trước.

Nhưng Du Du Lan cũng không bận lòng, cũng không đòi hỏi, chỉ yên lặng nhẫn nhịn những biểu cảm lạnh nhạt của ông.

Bà chịu đựng được đến vậy cũng là vì có Mạn Kỳ Tuyết và Mạn Châu Sa Hoàng ở bên, nhưng thời gian càng khiến cho khoảng cách giữa họ ngày một giãn cách.

Và hiện tại đây, trong cả một căn dinh thự rộng lớn xa hoa gần như chỉ một mình bà ở.

Du Du Lan thẫn thờ nhìn một bóng sao lấp loé trên trời, bỗng cảm thấy nó vô cùng cô đơn, lạc lõng giữa một biển trời đen ngút.

Nó khiến cho bà không khỏi liên tưởng tới bản thân mình hiện tại.

Đôi mắt khô rát mệt mỏi, khẽ nhắm lại.

“Ơ… Bác, bác Du?”

Nghe thấy ai đó gọi mình, Du Du Lan quay đầu nhìn theo nơi phát ra tiếng nói.

Bỗng bà sững sờ, không tự chủ mà thốt ra kinh ngạc.

“Thi Tịnh?”

Bạch Thi Tịnh nuốt nước bọt, không ngờ lại trùng hợp gặp người quen, còn là mẹ của Mạn Châu Sa Hoàng nữa chứ.

Cậu đang cõng Bánh Bao ra ngoài này để chơi vì ở nhà, Bánh Bao rất nghịch, cứ giãy nảy đòi muốn được cậu bế.

Nó cũng sắp tròn một năm tuổi rồi, cái tầm tuổi mà lũ trẻ đang vô cùng phát triển về cả thể chất lẫn trí tuệ.

Thành ra càng lúc càng nghịch, càng lúc càng phá, càng lúc càng nói nhiều.

Nói cứ bập bẹ chẳng ai hiểu được, vẫn cứ nói như bắn súng liên thanh.

Vì để tránh Bánh Bao lại mếu máo khóc ầm lên, Bạch Thi Tịnh đành rút ruột, cắn răng chịu đựng sự lười biếng đã treo lơ lửng trên đỉnh đầu mà đi đến một khu vui chơi trẻ con ở xa xa chỗ nhà ở một chút.

Chủ yếu là muốn lừa thằng bé rằng mình được đi chơi xa.

Vừa mới đặt chân vào cổng, liếc mắt một cái liền bị một bóng người quen thuộc đập thẳng vào mắt.

Du Du Lan nhìn cậu, cậu nhìn Du Du Lan.

Bỗng cơ miệng của cậu nhúc nhích.

“Bác đến đây một mình sao?”

Lời vừa mới nói ra, đã thấy Du Du Lan tủi thân mà bật khóc nức nở.

Bạch Thi Tịnh hoảng đến điếng người, không biết vừa nãy mình đã lỡ nói sai từ gì.

Vội vã chạy đến đỡ Du Du Lan đang mang trên mình gương mặt như sống trên đời này chả rằng thà chết còn hơn.

“ Thi Tịnh, cháu thấy bác có khổ không cơ chứ? Bác muốn chết cho mấy người ấy vừa lòng! Hu hu hu!…”

“Bác, bác Du! Bác bình tĩnh! Đừng vội nghĩ uẩn bác ơi!”

Du Du Lan sụt sịt khóc, hiếm khi có cơ hội để giải tỏa nỗi lòng.

“Cháu có bận tâm hay không khi dành cho bác một chút thời gian. Ở ngay kia có quán ăn Nhật, cháu đi cùng với bác, hai ta cùng tâm sự.”

Bạch Thi Tịnh giật mình, nghĩ rằng mình vừa mới ăn ở nhà xong, còn Bánh Bao thì muốn ở ngoài này chơi.

Cậu đang định từ chối, lại bắt gặp phải hai cái chớp chớp mắt mong chờ của Du Du Lan, nhất thời nghẹn họng.

Với một người lương thiện như cậu, vốn đã biết mình không còn đường lui.