Bạch Thi Tịnh day day sống mũi, nhìn về phía người phụ nữ trung niên đang ngồi ngay đối diện với mình, nhất thời rơi vào trầm mạc.
“Ực ực ực!… Khà! Rượu ngon!… Sake! Mang hết Sake ra đây cho tôi!”
“…”
Cậu ngước mắt nhìn Du Du Lan uống rượu như uống nước, cả một hàng dài là mấy khay bưng rượu đặt đến vẫn chưa có dấu hiện dừng lại.
Du Du - đã bị ma men nhập - Lan cười đến lăn xả, ngũ quan tình xảo hiện lên một mảng sắc đỏ phừng phừng, đầu óc mụ mị, cứ chốc chốc lại nới mớ vài câu gây hại não Bạch Thi Tịnh.
Hình tượng về một phu nhân quyền cao chức trọng, trang nhã quý phái đã vụn vỡ từ lúc nào. Đổi lại là hình ảnh của người phụ nữ mang dáng vẻ vô cùng bất cần đời.
Đến Bạch Thi Tịnh cũng bị sốc đến nghi ngờ nhân sinh mấy lần.
“Rượu mau! Sake vạn tuế!… Hửm?” Du Du Lan nhìn về phía cốc uống trống trơn của cậu, bỗng đanh mặt lại giận dữ: “Thi Tịnh, sao cháu không uống?! Đưa cốc đây cho bác!”
Bạch Thi Tịnh giật mình thon thót, vội giật lại cái cốc thủy tinh từ tay của Du Du Lan.
“Bác à, cháu không uống được rượu, chút nữa cháu còn phải đi xe về.”
“Hừ! Chuyện cỏn con.” Du Du Lan hếch đầu lên tận trần nhà, cao giọng nói: “Bác đây thừa tiền bao cháu bắt xe về!”
“…” Vâng, vâng. Cháu biết nhà bác không có gì ngoài tiền mà.
Du Du Lan nốc thẳng một chai Sake bự chẳng, ực ực mấy cái đã cạn sạch.
Bà lừ đừ con mắt, lấy tay quệt ngang cằm, xong sau đó ngồi im lặng như tờ, rồi bỗng nằm ngoài ra bàn ăn mà khóc nức nở.
Không biết đây là lần thứ mấy bà làm như vậy rồi.
Bạch Thi Tịnh lúng túng cũng đã đủ, giờ thì chỉ biết lặng lẽ mà cười khổ trong lòng.
Lúc đầu cậu định gọi Mạn Châu Sa Hoàng đến chở bà về, nhưng lại bị Du Du Lan cự tuyệt ngăn cản.
“Hu hu hu! Đồ khốn mặt liệt Mạn Trạch Lăng…” Du Du Lan thút thít: “Lúc mới cưới nói là sẽ yêu tôi suốt đời, vậy mà giờ thì sao đây? Cứ hở tí là lại xụ mặt, cứ hở tí là lại cằn nhằn. Bực quá!”
“Cái con bé Mạn Kỳ Tuyết kia, bao giờ nó mới lấy chồng đây? 30 tuổi đầu rồi mà vẫn lông bông như cánh bướm ngoài vườn. Mà cái người như nó, ai thèm yêu vào thì tôi bái phục!” Lần thứ 22.
“Tức quá! Cái tên Mạn Trạch Lăng đầu heo ấy dám truyền gene mặt liệt sang cho Mạn Châu Sa Hoàng. Con tui nuôi hai mươi mấy năm trời giờ thành lão âm binh luôn rồi! Hức hức…” Lần thứ 25.
“Tui xinh đẹp thế này, sao toàn va phải những con người vô cảm vậy trời?”
Bạch Thi Tịnh yên lặng lắng nghe bà làu bàu rồi lại gục đầu tức tưởi, cậu cũng chẳng biết nên làm gì hơn ngoài đôi khi sẽ an ủi bà vài câu.
Trước mắt thấy Du Du Lan lại cậy mở thêm một chai rượu nữa, Bạch Thi Tịnh vội vã ngăn cản bà lại.
“Bác Du, bác uống nhiều quá rồi! Sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.”
Chỉ thấy Du Du Lan phị mặt nhìn cậu, hừ giọng nói.
“Bác có chết thì cũng chẳng có ai buồn lòng đâu.”
Biết không thể cản nổi bà, Bạch Thi Tịnh đành phải rút tay ra khỏi chai rượu Sake, để yên cho Du Du Lan uống.
Bỗng bà thấy vùng bụng của mình âm ấm, hạ mắt nhìn xuống thì thấy Bánh Bao đang ôm lấy bà.
Lúc ấy nhóc con cũng ngẩng đầu lên, thích chí dơ hai tay ra trước mắt của Du Du Lan, đòi bà ôm.
Du Du Lan hơi ngẩn người, tay đang cầm cổ chai rượu từ từ đặt xuống bàn.
Đột nhiên bà ôm chần lấy Bánh Bao, dụi dụi vào hai má phúng phính của nhóc.
Từ thân người có thể cảm nhận được những luồng nhiệt ấm áp của trẻ con, không kìm được lẩm bẩm.
“Hồi còn nhỏ, Mạn Châu Sa Hoàng cũng để yên cho bác bế thế này. Khi ấy nó còn rất thích được bác ôm.” Mà giờ đây lại thành ra thế này rồi.
Bánh Bao không hiểu tại sao Du Du Lan lại buồn, nhóc con đặt tay lên hai má của bà, cố tìm cách an ủi, miệng bập bẹ.
“Đừng hóc!” (Đừng khóc)
Phải rồi, không thể khóc thế này…
Du Du Lan để cho Bánh Bao quệt qua những giọt nước mắt ở trên má mình.
Bà còn phải mạnh mẽ để làm trụ cột trong gia đình.
Không thể nhu nhược đến như vậy được nữa. Là một người mẹ, bà quyết phải “dạy dỗ” lại cái gia đình này!
Chợt Du Du Lan đứng phắt dậy làm Bạch Thi Tịnh hết hồn, trong ánh mắt tràn đầy lửa nóng, dõng dạc hô lên.
“Bác phải “duỗi” lại cái tính nết của mấy đứa con trời đánh đó!!!”
Lời nói vừa dứt, đã thấy Du Du Lan chạy phăm phăm ra khỏi nhà hàng, xách luôn cả Bánh Bao đi, hại Bạch Thi Tịnh bám theo đến trụy cả phổi.
Đi được một lúc thì dừng lại ở một đoạn đường, bà vẫy một chiếc xe taxi, vừa lúc Bạch Thi Tịnh chạy tới thì kéo tay cậu nhảy vào trong.
“Cho hỏi quý khách muốn đi đâu?”
Du Du Lan đang hừng hực lửa giận, bỗng nhận ra mình chẳng biết hiện giờ Mạn Châu Sa Hoàng đang ở đâu, liền lập tức rút điện thoại, gọi cho Hibicus.
Đầu dây bên kia nhận được cuộc gọi thì vô cùng sửng sốt.
“Mạn phu nhân? Ngài gọi tôi có chuyện…”
“Gửi địa chỉ hiện tại của Mạn Châu Sa Hoàng cho tôi.”
Hibicus khựng người, vội đáp lại.
“Thưa Mạn phu nhân, tôi không thể…”
Bỗng không khí xung quanh màng tai bị cô đặc bởi một luồng ám khí nặng nề, giọng nói của Du Du Lan như đanh lại, sức ép khủng khiếp từ câu mệnh lệnh của bà như muốn bóp nát Hibiscus ngay tại chỗ.
“GỬI.”
Cả bầu không gian chấn kinh, đến cả Bạch Thi Tịnh cũng bị ngữ điệu ấy gián tiếp đì lên vai.
Vội vã ngộ ra một điều.
Bao lâu nay cậu cứ tưởng âm giọng bức người ấy của Mạn Châu Sa Hoàng là được di truyền từ Mạn Trạch Lăng, nhưng không ngờ lại là học được từ Du Du Lan.