“.” Không hiểu sao cô lại hờn dõi trừng mắt lườm anh một cái, nhân lúc anh đang nới lỏng tay bèn rút tay mình ra. Sau đó cô hỏi: “Anh có muốn uống chút nước không? Hay là ăn cái gì đó?”
Hà Minh Viễn lắc đầu, trong đôi mắt phượng xinh đẹp lại có chút vui sướng, trông như đang cười.
Trần Nam Phương hơi rung động, còn chưa kịp phản ứng lại thì chuông điện thoại di động của cô lại vang lên, cô lấy điện thoại di động ra xem rồi nói với anh: “Là Thanh Hoa, em ra ngoài nghe điện thoại chút nhé.”
“Nghe luôn ở đây đi.” Khuôn mặt tuấn tú của anh lại lạnh lùng như trước, ra lệnh cho cô: “Em sợ cô ấy măng anh sao?”
“Sao có thể như vậy được?” Trần Nam Phương phản bác: “Thanh Hoa không phải là người như vậy đâu.”
Kết quả là điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Đỗ Thanh Hoa ở đầu dây bên kia vang lên không khác gì vả vào mặt cô một cái: “Nam Phương, cậu đang ở đâu đấy? Cái tên khốn nạn Hà Minh Viễn kia bị thương thật hay là đang giả vờ? Không phải là anh ta cố tình làm như vậy để lừa cậu đem đi bán đấy chứ?”
“Thanh Hoal” Trần Nam Phương gọi cô ấy một tiếng, sau đó bước qua bên cạnh hai bước: “Xin lỗi cậu nhé, quên mất không gọi điện thoại nói cho cậu biết. Cậu và Minh Vy đi về trước đi, chắc phải khoảng hai ngày nữa tớ mới về được.”
“Cái gì? Hai ngày nữa cơ á? Khốn…
Tên kia lại kéo cậu đi đâu mất thế hả?”
Trần Nam Phương vừa gọi điện thoại vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Hà Minh Viễn một cái, sợ anh nghe được cái gì lại thấy không vui.
Cuối cùng, sau một hồi lâu nói hết nước hết cái, cô cũng khuyên nhủ được bạn tốt của mình, rồi cúp điện thoại.
“Cô ấy khó chịu với anh như thế, có phải là anh nên thay đổi bản thân một chút không?”
Nghe Hà Minh Viễn nói như vậy, Trần Nam Phương giật mình sợ hãi, vọt về bên giường bệnh, đôi mắt đẹp chớp chớp: “Hà Minh Viễn, anh đừng như vậy, bình thường Thanh Hoa cô ấy hay nói chuyện như thế, đối với người quen cô ấy lại càng không kiêng dè gì.”
“Anh và cô ấy có quen biết gì sao?”
“.u „“ Đối với giọng điệu lãnh đạm, lạnh nhạt của anh, trái tim Trân Nam Phương hụt đi một nhịp, đôi môi anh đào hơi hé ra, không biết nên đáp lại cái gì cho phải.
Hà Minh Viễn liếc cô một cái, thản nhiên nói: “Dìu anh dậy chút.”
“Anh muốn làm gì?” Trần Nam Phương cau mày nhìn anh: “Không được đâu. Anh có muốn em đi gọi bác sĩ điều trị của anh tới không?”
Anh không nói một lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Cô thật sự hết cách với anh, chỉ đành nghe lời cúi người xuống định dìu anh dậy, thế nhưng không ngờ là vừa mới hạ thấp cơ thể xuống, thì đã bị người nào đó khóa chặt lấy môi.
Sau đó là một nụ hôn dài.
“Anh…” Lúc dứt ra được, cả gương mặt Trần Nam Phương đỏ bừng, bị anh làm như thế, cô chợt thấy tức giận: “Trên người anh vẫn còn có vết thương đấy!”
Hà Minh Viễn dùng cánh tay còn lại không bị thương vòng ra ôm lấy cô, đôi môi ấm áp dán lên bên tai cô, nói nhỏ: “Bà xã quan tâm anh như vậy, đương nhiên là anh phải tuân lệnh rồi.”