“Vậy anh còn không buông em ra đi!” Cô không dám tùy tiện động đậy, nhưng mà chính vì như vậy nên cô mới cảm nhận được hơi thở của anh đang dần dần thay đổi: “Nhanh lên!”
Anh lưu luyến, tiếc nuối buông lỏng tay ra, một giây sau lại chỉ xuống bên dưới nói: “Hình như bị chảy máu.”
“Chỗ nào?” Trân Nam Phương lo lắng hỏi: “Trên đùi sao?”
Hà Minh Viễn gật đầu một cái, dùng giọng điệu vừa cợt nhả vừa cưỡng ép nói: “Em nhìn giúp anh một cái xem, không được gọi bác sĩ.”
Cô cụp mắt, lề mề di chuyển xuống phía nửa cuối giường, trong lòng kháng nghị, âm thâm nghĩ, đi mời Trịnh Hoàng Bách tới xem luôn đi không được sao!
Nhưng mà cô không dám, nếu cô dám thì sau này anh lại gây chuyện với GIÓ) “Nếu em hơi mạnh tay quá thì anh nhớ nói ngay đấy nhé.” Cô dặn dò rồi vén chăn lên, ngay sau đó như bị điện giật, lập tức rụt tay về: “Anhl”
Không ngờ nửa thân dưới của anh bây giờ lại trân như nhộng, không mặc quần áo!
“Anh làm sao, bà xã?” Đuôi lông mày sắc sảo của Hà Minh Viên hơi nhướn lên, cố ý giả vờ như không biết cô gặp phải chuyện gì, hỏi: “Có phải là nó bị rỉ máu không?”
Trần Nam Phương làm sao biết được, bây giờ cô chẳng nhìn thấy gì cả!
“Ừm?” Anh đưa tay năm lấy bàn tay nhỏ của cô, nói khẽ: “Có hơi đau.”
Cô câm nín giật giật khóe miệng, cô phải từ chối như thế nào đây?
Không thể nào từ chối được nên chỉ có thể nhắm mắt làm theo, vén chăn lên nhìn lại, lần này cô mới thấy được rõ ràng, bắp đùi của anh lại có một vết thương!
Ai ác vậy chứ?
“Thấy rõ chưa?” Khóe miệng Hà Minh Viễn hơi cong lên, phản ứng của cô gái nhỏ này đúng là đáng yêu.
Trân Nam Phương bỗng nhiên hoàn hồn lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, gật đầu: “Ừm, có hơi rỉ máu, để em đi gọi bác sĩ điều trị của anh.”
“Không cho phép.” Anh nắm lấy tay cô không buông: “Chẳng lẽ em định cho người đàn ông khác nhìn thấy cơ thể của anh sao?”
“Này, người ta là bác sĩ đấy!” Cô bất mãn nói: “Anh bị thương nặng như vậy, sao có thể trốn bệnh sợ gặp thầy thuốc chứ!”
“Lần sau em giúp anh thay thuốc.”
Cô chỉ vào mũi mình, khó hiểu hỏi: “Em làm thế nào được?”
“Trước lạ sau quen.”
Trần Nam Phương thật sự không còn từ gì để diễn tả anh nữa, cái việc quan trọng như thế mà giọng điệu của anh lại rất thản nhiên, giống như chẳng liên quan gì đến mình vậy.
“Không đồng ý với anh sao?”
Cô hơi rung động một chút, suýt nữa đã bị giọng điệu tủi thân của Hà Minh Viễn điều khiển, cô chỉ chỉ ra ngoài cửa, nói: “Chuyện đó… Em có chút chuyện phải ra ngoài, lát nữa em quay lại ngay nhé.”
“Hừ” Anh cười khẽ, nói: “Tiếp tục tìm lý do đi, nói không chừng có thể tìm ra một cái khiến anh đồng ý đấy.”
“.” Trân Nam Phương không còn cách nào khác, chỉ đành ngồi luôn xuống giường bệnh, thầm nghĩ có lẽ anh đang nói đùa, cô cứ nghe lời anh là được rồi, đến lúc thay thuốc là biết ngay.