Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 311



Vì sự an toàn mà Trần Phương Nam lấy lại được một chút lý trí, cô vội vàng gật đầu, sợ lắc đầu lại xảy ra chuyện rủi ro gì đó, ngại ngùng nói: “Anh có thấy việc để ý đến em là rất phiền không?”

Hà Minh Viễn sửng sốt trong chốc lát, cảm giác nhục nhã ập đến, là cô đang lừa anhI Sợ anh cưỡng bức cô, nên mới nghĩ ra cách này!

“Phải không?” Giọng nói của anh nghẹn lại pha theo chút lạnh lùng: “Trái tim của em có thể dễ dàng thay đổi vậy? Lúc trước ở trong bệnh viện cùng bạn mình nói không để ý chuyện anh cùng Ngô Hà, trước mặt anh lại nói để ý Trần Phương Nam hoảng sợ cùng bất lực, chỉ muốn nhắm mắt lại dưỡng sức, nhưng lại không dám vì sợ anh tấn công.

“Trả lời anh!” Hà Minh Viễn tức giận quát lớn.

Cô lập tức run lên, sợ tới mức chảy cả nước mắt: ‘Em chỉ không muốn đánh mất chút tôn nghiêm cuối cùng ở trước mặt cô ta thôi… Trái tim anh như bị đập mạnh, cơn giận dữ cũng từ từ hạ xuống.

Lại nghe thấy cô nói: “Nhưng em biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Hà Minh Viễn liền cất giọng khàn khàn hỏi: “Em thì biết cái gì?”

“À!” Trần Phương Nam lại lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào bức tường, không còn đường thoái lui nữa mới lên tiếng: ” Anh còn muốn em như thế nào nữa? Thật sự muốn em phải quỳ xuống trước mặt cô ta sao?”

Trái tim anh trở lên đau đớn, làm sao anh có thể bắt cô quỳ xuống trước mặt cô ta chứ? Thì ra những lời nói của anh đã thật sự xúc phạm đến cô!

“Đừng khóc!” Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, nói: ‘là anh không tốt.”

Trần Phương Nam không hiểu rõ tại sao thái độ của anh lại biến đổi nhanh như vậy, cô còn đang suy nghĩ xem có nên quỳ xuống hay không.



“Có phải anh làm em đau không?”

Anh vuốt ve những dấu vết in lại trên da thịt cô, rõ ràng điều này càng khiến cô sợ hãi hơn.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi đầu thở dài: “Đừng sợ, anh không làm tổn thương em, sẽ không làm hại đến cục cưng trong bụng em.”

Không biết do anh cam đoan không làm tổn thương cô, hay do cái ôm vô cùng ấm áp, tâm trạng cô dần dần trở lên bình phục.

“Em có muốn biết khách khứa lát nữa đến đây là ai không?” Hà Minh Viễn chuyển chủ đề nói chuyện nhằm rời đi sự chú ý của cô, khiến cho cô không còn cảm giác sợ hãi nữa.

Nhưng nhìn phản ứng của cô, biết cô lại nghĩ đến Ngô Hà.

“Là Tô Thanh Nhã.” Anh nhanh chóng nói đáp án, khiến cô ngây người nhìn mình: “Ngày đính hôn của cô ấy với Hà Minh Kỳ đã định vào đầu tháng sau.”

“Bọn họ sẽ kết hôn?” Trân Phương Nam rốt cuộc cũng rời đi được sự chú ý, giọng nói trở lên ngạc nhiên: “Đừng nói Tô Thanh Nhã mang thai?”

“Đúng là thông minh, đoán cái liền đúng.” Hà Minh Viễn véo chóp mũi cô khen.

Cô chỉ im lặng không nói gì, cô không phải người thông minh, mà là thứ có thể khiến Tô Thanh Nhã hồi tâm chuyển ý, ngoài đứa bé trong bụng, cũng chỉ có thể là tài sản.

“Em không cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần ăn uống đầy đủ là được.” Anh hơi siết chặt cánh tay: “Em là vợ của Hà Minh Viễn, không cần bận tâm đến bất cứ ai khác.”