Không cần bận tâm đến bất kì ai cả, câu nói của Hà Minh Viễn vô cùng rõ ràng.
Trần Phương Nam giật mình nhìn thẳng vào anh, bất luận ai kể cả Ngô Hà sao?
Cô có thể tin tưởng những gì anh nói sao?
Cô không dám cho mình hy vọng xa vời, sợ chính bản thân nhận vơ rồi lại tự mình làm tổn thương chính mình, cô cụp mắt xuống.
Bầu không khí trầm mặc bao xung quanh hai người, ngay lúc Trân Phương Nam định nhắc nhở anh lên chuẩn bị một chút để còn ra ngoài đón khách, chợt nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Hà Minh Viễn.
“Phương Nam, tin tưởng anh.”
…” Trái tim cô như rung chuyển cực mạnh, đập thình thịch trong lông ngực.
Cả người cô như ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào Hà Minh Viễn, không thể rời mắt khỏi anh.
Tin anh? Cô có thể chứ?
“Phương Nam.” Anh khẽ khàng xoa mi mắt cô, sau đó cúi xuống hôn môi.
Nhưng Trần Phương Nam khẽ tránh người, nói với anh: “Chúng ta nên đi ra ngoài rồi.”
Không quan tâm đến đôi lông mày đang cau chặt lại của anh, cô lập tức xuống giường, đem ba từ “Tin hay không” cất sâu vào lòng, cứ để thời gian chứng minh đi.
Hà Minh Viễn nhìn chằm chằm dáng vẻ người phụ nữ kiên cường đứng trước †ủ quân áo, khóa môi khẽ nhếch lên, không muốn miễn cưỡng cô.
“Cháu gái, mau đến đây ngồi đi.” Bà cụ Hà nhìn thấy Trân Phương Nam liền mỉm cười vây tay về phía cô, nhiệt tình bảo cô ngồi xuống, nói: “Nghỉ ngơi một chút, sắc mặt liền trở lên tốt.”
Cô mở to con mắt, bởi vì chột dạ mà khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng lên, bắt buộc chính mình không được nghĩ đến cảnh tượng bị ai đó mặc quân áo cho nữa.
“Bà nội, Phương Nam da mặt mỏng, rất dễ xấu hổ.” Hà Minh Viễn thản nhiên nói, sau đó kéo cô ngồi xuống.
Cô theo bản năng trừng mắt liếc anh một cái, anh chính là đang cố ý, không trêu chọc cô thì tuyệt đối không bỏ qua.
“Làn da của Phương Nam quả thật không tồi.” Tô Thanh Nhã cũng khen, rõ ràng muốn cùng bọn họ nói chuyện, sau đó còn trêu ghẹo một câu: “Phương Nam đúng là một người chăm chỉ chăm sóc bản thân.”
Trần Phương Nam lễ phép cười: “
Tiền bối không biết đấy thôi, mỗi lần nhìn thấy chị mặc những bộ quần áo đẹp đều khiến em rất hâm mộ.”
“Vậy thì lần sau em sẽ không nhìn thấy nữa rồi!” Hà Minh Kỳ vắt chéo đôi chân tùy ý nói.
“Tiền bối định làm phu nhân nhà họ Hà sao?”
Tô Thanh Nhã nở một nụ cười tươi, khó nén được xấu hổ nói: ‘Đúng vậy, có lẽ việc mang thai đã khiến chị suy nghĩ.
đến việc lập gia đình.” Trần Phương Nam khẽ nắm bàn tay, ˆ các ngón tay xoẹt qua lòng bàn tay Hà Minh Viễn: “Như vậy cũng rất tốt, về sau chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt và nói chuyện.”
“Bà rất thích năng lượng cô gái này mang đến.” Bà cụ Hà bỗng nhiên mở miệng: “Đây không phải tranh giành hay giành giật gì cả, ngược lại còn có thể chứng minh thủ đoạn của bản thân.”