Khi Hạ Diệp Trầm vẫn còn nghỉ ngờ, bà Lương rút một tập. hồ sơ từ trong túi xách của mình ra.
"Cô nhìn xem, tiền thuê nhà, tiền khám bệnh cho đám con bệnh mẹ già của cô, đồ chơi... Thứ nào cũng là con số lớn. Cô còn dám nói răng không lấy một đồng một cäc nào của nhà
họ Lương à?”
Hạ Diệp Trầm cầm lấy tập hồ sơ kia. Trong đó có gần hai chục tờ giấy thanh toán viện phí cùng các hóa đơn khác.
Con số trên đó cộng lại, đó là số tiền mà cô làm đầu bếp. mười năm cũng không kiếm được.
"Sao nào, câm miệng rồi chứ?”
Hạ Diệp Trầm nằm chặt tay.
"Anh ấy còn làm giả giấy thanh toán viện phí."
Lương Duật Thành...
Bà Lương hất mặt lên tận trời
"Cô Diệp, cô tìm ai để bám víu cũng được, nhưng con trai tôi sau này sẽ trở thành chính trị gia. Coi như tôi xin cô đó, tha cho nó được không?” "Phu nhân thị trưởng yên tâm, tôi không có ý định gì với luật sư Lương. Số tiền này, tôi cũng sẽ trả lại hết."
Bà Lương đang mải mê khuyên nhủ, cuối cùng bị nghẹn họng
"Tôi không có nói muốn cô trả hết số tiền này."
Hạ Diệp Trầm cúi đầu:
"Trầm, bác sĩ Lương gọi điện hỏi rắng mấy ngày nay em đi đâu, tại sao lại không nghe máy của anh ấy. Hai người có chuyện gì vậy?"
Từ Nhất Nặc vừa mới ngồi xuống đã lên tiếng.
Hạ Diệp Trầm thấy thái dương mình giật giật vì đau đầu.
"Mẹ anh ấy đến tìm em, nói tránh xa con bà ấy ra. Thực sự: em với anh ấy cũng không có chút tình cảm nào, cách xa nhau ra cũng tốt."
'Từ Nhất Nặc mím môi:
"Cũng phải, họ là nhà giàu có quyền thế, làm sao có thể để ý đến những người như chúng ta cơ chứ?"
Hạ Diệp Trầm nhìn ly cà phê trước mặt, trong lòng măn mặn. Cô biết Từ Nhất Nặc và Lương Duật Thành có một chút tình cảm khó nói.
Lời của bà Đàm Thư Uyển cảnh tỉnh cô, nhưng thực chất là đánh vào mặt của chị ấy.
Cô nhấp lấy một ngụm cà phê, tươi cười: "Đấy là do em không có cảm giác với anh ấy thôi. Nếu như: thực sự em yêu anh ấy, mà luật sư Lương cũng có tình cảm với
em, vậy thì mười Đàm Thư Uyên cũng không làm được gì."