Hạ Diệp Trầm còn chưa nói hết câu, điện thoại trong túi lại vang lên.
"Dì Phong ạ? Mẹ cháu đâu?" Tiếng dì Phong hốt hoảng bên kia điện thoại: “Thư Vân à, mẹ cháu bị ngã cầu thang, đưa đi cấp cứu rồi."
Đây không biết là lần thứ mấy Hạ Diệp Trầm có mặt trong bệnh viện. Nhưng lần này, säc mặt cô vô cùng kém.
Mẹ Nhã đã cao tuổi, lại ngã cầu thang đến mức phải đi cấp cứu. Cô nhằm mắt lại, không dám tưởng tượng chuyện gì
Sẽ Xảy ra.
Cánh cửa phòng phẫu thuật bật sáng, Hạ Diệp Trầm đứng bên ngoài cửa, hai tay nắm chặt.
Một tiếng, hai tiếng,... Sáu tiếng trôi qua. Cuối cùng cánh cửa kia cũng có động tĩnh.
"Bác sĩ, mẹ tôi..." "Cô đi theo tôi."
Hạ Diệp Trầm cúi đầu đi theo vị bác sĩ kia. Vào đến bàn làm việc, ông đẩy cho cô một ly trà. Cô lắc đầu:
"Sức khỏe của mẹ cháu có phải không ổn không?” Ông thở dài:
"Cuộc phẫu thuật đã thành công, mẹ cô tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Có điều, cô Diệp, bà Diệp có nguy cơ bị liệt nửa người rất cao. Nếu không muốn cả đời ngồi trên xe lăn, phải tiến hành vật lý trị liệu với chỉ phí rất cao."
'Tâm trạng của Hạ Diệp Trầm trùng xuống.
"Tiền phẫu thuật cô có thể dùng số tiền tích góp năm năm này để tạm gánh. Nhưng còn vật lý trị liệu, tiền khám bệnh của Diệp Ngạn Trần, đây đều là những khoản tiền lớn không sao kiếm nổi.
"Bác sĩ, về tiền cháu sẽ cố gắng lo liệu. Bệnh của mẹ tôi, vẫn mong bệnh viện có thể đưa ra liệu trình tốt nhất."
Mẹ Nhã đã khổ cả đời, cô không muốn nhìn thấy bà gần bó với chiếc xe lăn suốt phần đời còn lại.
Vị bác sĩ gật đầu:
"Được! Vậy cô đi thanh toán chỉ phí phẫu thuật. Tiền vật lý trị liệu để sau cũng được." Thanh toán tiền phẫu thuật cho mẹ Nhã quả thực là rút hết số tiền tiết kiệm của Hạ Diệp Trầm. Nhưng cô không có lấy một lời oán thán. Nếu không có tay nghề bà truyền thụ, vậy thì cô cũng chẳng có số tiền đó được.
"Chúng ta thực sự hết tiền rồi?" - Từ Nhất Nặc vừa lau mồ hôi cho mẹ Nhã vừa thở than. Cô ấy đi hát cho các phòng trà, cũng chỉ đủ ăn mặc.
Hạ Diệp Trâm đưa cho Từ Nhất Nặc điện thoại của mình.
"Sao vậy?”
"Có lẽ em sẽ đến Vân Nam."
"Vân Nam? Sao em đi xa vậy?" - Từ Nhất Nặc đón lấy điện thoại. Màn hình vẫn sáng, trên đó có thông tin một ngôi biệt thự đang tuyển đầu bếp.
Nhìn vào số tiền nhận được một tháng, Từ Nhất Nặc cảm. thấy chói mắt.
"Tại sao lại cao như vậy?"
Số tiền này đủ để cả nhà ba người sống sung túc trong
nửa năm đấy. So với công việc của Hạ Diệp Trầm bây giờ thì cao hơn không biết bao nhiêu lần. Hạ Diệp Trầm có chút lảng tránh: "Cậu chủ có nhà đó có chút kén ăn, nhiều đầu bếp bị đuổi
đi rồi. Thay vì cứ tuyển rồi lại đuổi, họ đưa ra giá cao mời người có thể nấu ăn hợp khẩu vị của anh ta đến."
"Đúng là đồ bệnh thần kinh." - Từ Nhất Nặc bất giác măng một câu.
Hạ Diệp Trầm hơi chột dạ, thu lại điện thoại.
Lời của Từ Nhất Nặc vô tình nói ra điều mà cô giấu diếm. Cậu chủ của căn biệt thự đó, quả thực có bệnh thần kinh. Bao. nhiêu đầu bếp trước đó bị đuổi không phải vì nấu không ngon, mà bị anh ta dọa sợ chạy mất.
Hạ Diệp Trầm mấy ngày trước đã nhận được tin này, chỉ âm thầm tặc lưỡi không muốn nhảy vào hố lửa. Mà bây giờ, cô thực sự cần tiền.
"Cho nên chị Nhất Nặc, em muốn gửi mẹ Nhã và hai đứa trẻ cho chị một thời gian. Khi nhận việc có thể ứng trước hai tháng lương, em sẽ gửi về để đóng viện phí cộng với lo chỉ phí sinh hoạt."