Không biết Trầm Dư Niên có nhận được tín hiệu không, nhưng anh thực sự nói đám khỉ dừng tay.
Từng con lại trở về leo trèo trên những tán cây của mình, không thèm liếc Hạ Diệp Trầm một lần.
Được lắm!
Có ngày ngay cả con khỉ cũng có thể xem thường cô.
Cửa l*иg được mở ra, Hạ Diệp Trầm bất chấp vẫn còn người ở đây, hùng hổ đứng trước mặt Trầm Dư Niên, nghiến răng.
"Trầm đại thiếu gia, tôi không phải là thú vật làm trò vui cho anh xem."
Trầm Dư Niên ngẩng đầu lên nhìn vào vết thương trên trán chả Hạ Diệp Trầm, vươn tay như muốn sờ vào nó. Cô hơi thấp, chiều cao của anh lại vượt trội, dù có ngồi trên xe lăn cũng dễ dàng chạm đến vết thương kia.
Kết quả, ngón tay nhấn mạnh xuống, khiến cho máu rớm một chút ra.
"Chống cự có năm phút đồng hồ đã có mười vết thương. Cô đúng là vô dụng, còn đòi làm trò vui cho tôi?" Hạ Diệp Trầm tức đến run người.
"Trầm Dư Niên, anh tự tin rằng tôi không đập chết anh tại đây sao?"
Trầm Dư Niên còn chưa kịp phản ứng, Cố Thiên Lan đứng bên cạnh anh đã phì cười trước.
"Không sao! Tôi không sao! Cô cứ nói trước đi." Nhưng trong lòng hẳn ta đã vui vẻ gần chết. Cứ tưởng Hạ
Diệp Trầm là người dễ điều khiển, thật không ngờ có thể nói những lời mà hẳn cũng không dám nói như vậy.
Xem ra những ngày sắp tới rất vui vẻ, người phụ nữ này cũng không phải người có thể ngồi yên chờ chết, chịu sự sắp. xếp của người khác đâu.
Trầm Dư Niên híp mắt lại nhìn hắn ta, lại đối diện với Hạ Diệp Trầm, nhếch khóe miệng:
"Khi của tôi còn ở sạch hơn cô. Yên tâm đi không lo bị nhiễm trùng đâu."
Nói xong, anh tự điều khiển xe lăn trở lại phòng của mình. Ngay cả vệ sĩ lúc nãy áp cô ra đây cũng không thấy đâu. Cả khu vườn bây giờ chỉ còn cô và Cố Thiên Lan. Mà ánh mắt người này nhìn Hạ Diệp Trầm rất quái dị.
"Diệp Thư Vân đúng không?” Bả vai bị ôm lấy, Hạ Diệp Trầm máy móc đáp lại:
"Chị là Cố Thiên Lan đúng không? Em vẫn còn nhớ chị từng vào phòng Trầm đại thiếu gia."
Cố Thiên Lan nghe thấy vậy càng cười rực rỡ: "Em thấy Trầm đại thiếu gia thế nào?"
"Thế nào?" - Hơi ngạc nhiên một chút, Hạ Diệp Trầm lại lấy lại tư thế người giúp việc tiêu chuẩn:
"Trầm đại thiếu gia như thế nào cũng không đến lượt người làm như chúng ta phán xét đâu. Em chỉ biết anh ấy trả tiền cho mình, những chuyện khác đều không quan trọng."
Mặc dù tận mắt thấy Cố Thiên Lan nói chuyện riêng với Trầm Dư Niên, nhưng không biết nội dung giữa họ, cô cũng không có cách nào phân biệt ta địch. Hơn nữa ta hay địch là chuyện của Trầm Dư Niên. Chưa bao giờ Hạ Diệp Trầm cho rằng mình ở cùng chiến tuyến với bất kỳ ai.
Cố Thiên Lan phá lên cười. Không hiểu sao, nghe giọng cười này, cô thấy có gì đó không tự nhiên lắm.