"Con cáo nhỏ giỏi lừa dối người. Em chẳng thật lòng chút
"Em làm đúng lắm. Tên chó má Trầm Dư Niên đó, cần phải chửi nhiều hơn nữa."
Mới chỉ có ngày thứ hai ở Vân Nam, Hạ Diệp Trầm đã thấy não mình không đủ dùng chút nào.
m mưu chốn hào môn sâu như biển, mặc dù tầng tầng lớp lớp vặn xoắn, nhưng cũng không hề khó đoán bằng suy. nghĩ của một số người.
Trầm Dư Niên là một. Gố Thiên Lan là thứ hai.
Cô cũng chẳng cách nào lý giải được thái độ nhiệt tình quá mức của người này dành cho mình. Ánh mắt chị ta nhìn cô sáng rực, vừa tò mò, vừa mong đợi, hứng thú. Đôi lúc lại đồng cảm thở dài.
Nhưng tạm thời cô không có thời gian để suy nghĩ quá sâu về việc đấy.
Trầm Dư Niên sau khi về phòng chẳng được bao lâu đã dày vò người khác bằng bữa trưa yêu cầu toàn sơn hào hải vị. Hạ Diệp Trầm chỉ kịp bôi một chút thuốc lên vết thương của mình, sau đó lại tất bật vào bếp. Nhìn Trầm Dư Niên đang ăn nhon lành, cô hít sâu một hơi, nói ra suy nghĩ trong lòng:
"Trầm đại thiếu gia, chế độ dinh dưỡng của anh đang bị lệch nghiêm trọng. Anh nên ăn thực đơn lành mạnh hơn. Quá nhiều món thịt chưa hẳn đã ngon hơn, nhưng chắc chẳn sẽ giúp anh chết sớm hơn đấy. Hơn nữa..."
"Cô Diệp không biết rồi, tôi mong chết sớm một chút mà không được đấy."
Lời nói tiếp theo nghẹn ở cổ họng. Vốn dĩ Hạ Diệp Trầm định nói "ăn nhiều quá thịt không tốt cho việc phục hồi chức năng ở chân". Nhưng lúc này, cô thấy những lời đó thật thừa thãi.
Một người không muốn sống thì có quan tâm đến chân mình ra sao không?
"Sao vậy?"
Trầm Dư Niên ngừng đũa, hiếm khi hỏi cô bằng giọng nói rất bình thường. Hạ Diệp Trầm cũng mềm lòng, nhẹ giọng:
"Anh nên quý trọng mình hơn." Người đàn ông không hề để những lời đó vào tai. "Quý trọng mình hơn chỉ để sống lâu hơn? Hạ Diệp Trầm, cô không biết sao, bộ não con người được thiết kế để cảm thấy đau khổ nhiều hơn hạnh phúc. Sống lâu hơn cũng chỉ nhiều đau khổ hơn mà thôi."
Hạ Diệp Trầm cầm một thìa canh lên đưa vào trong miệng mình, nhấp một ngụm:
"Hạnh phúc không nhiều, nhưng ở bất cứ đâu ta cũng có thể tìm được hạnh phúc. Ví dụ chỉ có thứ hạnh phúc đơn giản như uống một thìa canh ngon miệng vậy."
Cô múc canh ra một chiếc bát nhỏ, đưa ra trước mặt Trầm Dư Niên:
"Năm đó tôi trải qua bao nhiêu việc chưa từng có ý nghĩ sẽ chết. Mà anh nhận lấy chiếc bánh trong tay tôi năm năm trước, có lẽ khi ấy anh cũng không hề muốn chết."
"Trầm Dư Niên, chúng ta sinh ra rồi sẽ chết đi, nhưng không phải sinh ra để chết, mà là tận hưởng đủ vị của cuộc đời, chết mà không hối tiếc." Chất giọng của Hạ Diệp Trầm rất đặc biệt, không quá trong trẻo dịu dàng như phái nữ thông thường mà thiên về sự ấm áp, khỏe khoản. Lời nói của cô vang lên đều đều trong căn phòng. Trầm Dư Niên nhìn chăm chăm vào bát canh, không biết đang suy nghĩ gì.