"Mấy ngày đầu lạ giường nên không quen. Cảm thấy hơi mệt mỏi nên em ngả lưng một chút rồi thϊếp đi luôn."
Hiện tại, Hạ Diệp Trầm đối với tất cả người trong nhà này đều tràn ngập sự hoài nghi. Cô không tin tưởng ai, cũng không dám tin tưởng ai cả.
Nhất là Trầm Dư Niên và Cố Thiên Lan.
Có lẽ cô phải hỏi lại Trầm Dư Niên, rốt cuộc anh đang nằm trong tay chứng cứ gì chứng minh cô và Từ Nhất Nặc vô tội. Nếu như đó chỉ là lời nói suông, cô cũng không muốn ở trong căn nhà này bán mạng cho người khác.
Chỉ trách cô khi mới đến đây bị lòng đồng cảm với Trầm Dư Niên làm cho mờ mắt, không phân biệt được thua thiệt nữa.
Cố Thiên Lan thấy säc mặt Hạ Diệp Trầm không tốt liền kéo cô ra ngoài phòng khách.
"Hôm nay em không phải nấu cơm nữa. Trong nhà vẫn còn đầu bếp, em chỉ phụ trách nấu ăn cho đại thiếu gia thôi. Anh ta vừa nói với chị không muốn ăn cơm!"
"Sao vậy? Dạ dày của anh ấy không tốt, nếu như ăn cũng. không chú ý, sức khỏe sẽ càng xuống cấp."
Cố Thiên Lan läc đầu:
"Chuyện của đại thiếu gia em tốt nhất đừng có xen vào thì tốt hơn."
Ghé sát vào tai cô hơn, chị ta nhếch mép:
"Hơn nữa hẳn là tên chó điên hay cần người. Em chọc giận hẳn sẽ không có kết quả tốt đâu."
Hạ Diệp Trầm thấy bả vai mình hơi ngứa. Cô nhớ đến năm năm trước, Trầm Dư Niên cũng từng cản cô một lần.
Ngày đó không hề bôi thuốc gì, vừa mới về đến Vịnh Phong Ngâm đã bị nhốt vào nhà kho, sau này vết thương mãi không lành được, cứ như vậy mà để lại một vết sẹo mờ mờ.
Có lẽ... đây cũng là một trong những minh chứng cô từng tồn tại trong cánh cửa hào môn sâu như biển kia.
"Em biết rồi, nếu như Trầm đại thiếu gia không ăn cũng chịu thôi." Cô mỉm cười, muốn đứng lên về phòng. Cố Thiên Lan kéo tay cô lại. Hạ Diệp Trầm nhìn năm đầu ngón tay của chị ta, thô hơn bình thường so với một người phụ nữ. Nhưng nhớ đến người
này là một nữ giúp việc, lại thấy mình suy nghĩ nhiều.
Người sống trong lam lũ, tay có thô ráp là chuyện bình thường.
"Có chuyện gì vậy ạ?”
"Em giúp chị cái này với!"
Cô Thiên Lan nháy mắt, chỉ vào cái túi trên bàn.
Hạ Diệp Trầm vẫn không hiểu.
"Người điên kia nói chị mang đống đồ này ra ngoài cổng
vứt đi. Anh ta không muốn dùng nữa rồi. Mà chị lại rất sợ ma, nhờ em ném đi giúp chị được không?”
Trong nhà có thùng rác, cần thiết phải mang ra ngoài cửa biệt thự ném sao?
Hơn nữa, truyện này quan trọng đến mức Cố Thiên Lan phải dùng giọng điệu nghiêm trọng như vậy để nói với cô sao?
Cố Thiên Lan hết lườm rồi lại nguýt. "Cho nên chị mới nói người trong phòng kia đúng là bị điên. Em nhìn xem trong này có gì, phấn sáp nẻ cao cấp, thuốc trị thương ngoại nhập hiệu quả rất cao. Những thứ này đều vẫn còn hạn sử dụng, nhưng hắn ta lại nhãn tâm quăng ra ngoài như thế, còn không cho người khác dùng."