Vừa nói xong, Cố Thiên Lan lại lôi ra từ trong đống kia một hai cái lọ nhỏ, trông rất tinh xảo.
Hạ Diệp Trầm đón lấy chúng, vô thức mở ra. Mùi thuốc. thảo mộc thơm lừng, vừa mới ngửi đã biết là thuốc tốt.
Cô nhìn về phía cánh cửa phòng Trầm Dư Niên đang đóng im lìm, khóe miệng khẽ giương lên.
“Thực ra anh ấy rất tốt." "Gì?" - Cố Thiên Lan hỏi lại. Lần này Hạ Diệp Trầm lại nói lảng đi:
"Được rồi, chị về phòng đi. Chỗ này để cho em mang đi ném cho. Không sao đâu."
Màn diễn kịch của Cố Thiên Lan và Trầm Dư Niên dở tệ, chỉ đoán một chút đã ra rồi.
Số thuốc này, có lẽ là do anh muốn đưa cho cô, nhưng không thể nào hạ được mặt mũi, nên mới thông qua Cố Thiên Lan.
Mùa đông sắp đến rồi, những thứ này đối với cô rất cần thiết. Nhất là thuốc trị thương làm mờ sẹo nữa. Chút bất mãn với Trầm Dư Niên hồi chiều tan bằng sạch. Hạ Diệp Trầm mở cái túi kia ra, còn lấy được một mấy miếng dán giữ ấm tốt, sau đó mới ném những thứ không dùng đến đi.
Cô trở về phòng, vui vẻ mở hộp thuốc ra. Phụ nữ ai chẳng thích đẹp, cô còn đang lo lắng vết thương trên trán sẽ để lại sẹo, mà thứ này lại đến đúng lúc cần thiết.
"Mờ lắm rồi. Mới hồi trưa còn trông ghê lắm cơ mà."
Hạ Diệp Trầm bôi thuốc lên trán, thắc mắc hồi lâu. Vết cào của đám khỉ để lại trên trán cô hầu như đã không còn
nữa. Nhưng vết ở trên đùi vẫn còn thấy rất rõ.
“Thôi, không suy nghĩ nữa."
Bây giờ quan trọng là cần phải xác minh xem đã vào. trong phòng cô. Hơn nữa người đó vào đây với mục đích gì. Hơn nữa, lần sau nên làm thế nào để báo động khi người khác. vào phòng mình. Hạ Diệp Trầm lặn lộn trên giường một lúc lâu đến tận chín giờ tối thì cảm thấy đói bụng. Những người làm trong nhà đã đi nghỉ từ lâu. Cô xuống bếp, muốn nấu một bát cháo đậu đỏ.
Ánh mắt vô thức dừng lại trên cánh cửa phòng Trầm Dư Niên.
Trầm Dư Niên hay đau bụng đến mức nhăn mày, mặc dù anh đã cố giấu bệnh trạng của mình đi, nhưng cũng không giấu được cô.
Hạ Diệp Trầm căn căn môi, đổ thêm một phần gạo và đậu đỏ.
Cháo trong nồi sôi ùng ục, chỉ có chút đường mà tỏa mùi thơm lừng.
"Trầm đại thiếu gia, tôi có nấu cháo đậu đỏ, anh ăn một chút rồi hãy đi ngủ được không?"
Cô nấu xong, gõ cửa phòng Trầm Dư Niên.
Bên trong không có tiếng động, trong phòng tối mịt.
"Trầm đại thiếu gia...
Hạ Diệp Trầm gọi thêm hai lần nữa vẫn không thấy ai trả lời. Cô đang chuẩn bị quay đi, lại thấy trong nhà vang lên tiếng động nhỏ, giống như thủy tinh bị vỡ. "Trầm Dư Niên, anh có đó không?"