Người Yêu Qua Mạng Của Bạn Cùng Phòng, Là Tôi

Chương 1



1.

Ngày đầu vào đại học, tôi đã cảm thấy giọng của bạn nam ở giường đối diện hơi quen quen rồi. Nhưng mà lúc ấy tôi cũng không để ý kỹ lắm.

Mãi tới tối hôm qua, lúc Uông Minh rủ chúng tôi lập đội đủ 4 người chơi game, sau khi Tống Gia Hòa nói ID game của mình xong, tôi đã sững người tại chỗ, không cả dám cử động.

Gòi xong!

Hình như tôi gặp đúng nạn nhân bị tôi - giả gái thành Hoắc Hoắc - lừa rồi!

Uông Minh: “Trần Cảnh, ID của cậu đâu để tôi thêm bạn nào.”

Tôi: “Tôi không chơi game đâu, mấy cậu chơi đi.”

Tống Gia Hòa liếc nhìn tôi một cái xong đi lập đội với hội kia tiếp.

2.

Tạo nghiệp quá mà.

Lúc tôi học cấp 3, bạn cùng bàn tôi chơi Vương Giả rất là giỏi, cậu ta còn hay khoe khoang trước mặt tôi nữa.

Tôi thì thuộc kiểu thích chơi nhưng mà chơi rất gà, tôi chịu không nổi sự châm biếm của cậu ta nên tôi đã dụ dỗ một tên Đi rừng ngay trong trận.

Vì để chiến thắng nên tôi đã luôn đánh phụ trợ giúp tướng Đi rừng đó.

Chơi nhân vật nữ nhiều quá nên tên tướng Đi rừng đó đã tưởng tôi là một em gái.

Tất nhiên là tôi không phản bác lại rồi.

Tôi chỉ muốn thằng thôi.

Rồi dần dần, tên tướng Đi rừng đó đối xử rất tốt với tôi, tặng tôi đủ các loại skin nhân vật, vật phẩm, tiền vàng.

Có lúc, thậm chí tôi còn cảm thấy chúng tôi cứ sến sến sao đó.

Đột nhiên có một ngày tướng Đi rừng nói: “Trường cấp 3 của chúng ta hình như rất gần nhau, sau khi thi đại học xong, cậu có muốn gặp mặt không?”

Tôi hoảng luôn, ậm ờ ứng phó cho qua.

Tôi sợ rằng nếu hắn phát hiện tôi là con trai thì hắn sẽ thất vọng về tôi lắm.

Đợi tới lúc hắn kéo tôi lên hạng Vương Giả, tôi xóa kết bạn với hắn luôn.

Hắn vẫn add lại tôi vài lần, nhưng tôi đều không quan tâm.

Qua một năm.

Tôi nhìn Tống Gia Hòa đi đánh đánh gi.ết gi.ết với bạn cùng phòng, tôi thầm nói lời xin lỗi hắn từ tận đáy lòng.

Tôi chỉ muốn lừa thao tác game của cậu thôi, chứ không muốn lừa gạt tình cảm của cậu đâu mà.

3.

Tống Gia Hòa tốt tính lắm, chỉ là lúc không cười thì trông hơi lạnh lùng thôi.

Mắt một mí, dưới mắt có một nốt ruồi, ngũ quan rất là bắt mắt.

Ngày hắn nhập học, tất cả tin tức trên trang thông báo của trường đều là tìm thông tin về hắn.

Tôi lặng lẽ ở bên cạnh hắn, vì để bớt áy náy trong lòng, tôi thường mang cơm cho hắn, giữ chỗ ở thư viện cho hắn, giúp hắn vài việc nhỏ trong khả năng của tôi.

Cuối tuần, tôi mang cơm tối tới cho ba người đã ở lại ký túc xá.

Nhóc Tóc Xoăn vui tới mức chỉ muốn gọi tôi là ‘Cha’.

Tên cậu ta là Lâm Quyện, tóc xoăn tự nhiên, các bạn đều gọi cậu là Nhóc Tóc Xoăn.

Tống Gia Hòa nhìn đồ ăn trong bát xong thì nhướn mày.

“Sao cậu không cho cà rốt vào món thịt lợn thái sợi sốt tỏi mà tôi thích ăn vậy? Cậu cũng giúp tôi nhặt hành lá trong món đậu phụ trộn hành ra luôn, hiểu tôi thế à?”

“À...... Tôi để ý thấy từ lúc nhìn cậu ăn cơm hồi trước.”

Tống Gia Hòa nheo mắt lại: “Hình như chúng ta rất ít ăn với nhau thì phải?”

“Ừm, cũng tàm tạm mà, cậu ăn nhanh đi, nếu không là nguội đó.”

Tôi vội vàng lái sang chuyện khác, không dám nhìn vào mắt hắn.

Thật ra là tự hắn đã nói từ lâu rồi, tôi nhớ hết mà.

Sau khi ăn xong, bọn họ lại bắt đầu chơi game.

Có lẽ là do lúc học cấp 3 quá gian khổ nên khi vừa lên đại học, mọi người thả phanh luôn.

Tôi ngồi cày phim trên máy tính mà tiếng của bọn họ cứ bay tới bên tai.

Đột nhiên, có một giọng nữ vang lên.

“Anh trai, anh giỏi thật đó, ván sau chơi cùng được không?”

Uông Minh và Nhóc Tóc Xoăn bắt đầu trêu ghẹo, Tống Gia Hòa ra thao tác, sắc mặt chẳng đổi.

“Không đâu.”

Uông Minh tặc lưỡi: “Từ chối em gái luôn kìa, cậu không có nhân tính à?”

Nhóc Tóc Xoăn: “Thật đấy, nghe giọng là biết một em gái ngọt ngào rồi, chẳng lẽ anh Tống có bạn gái nên không kéo em gái à?”

Nhắc tới bạn gái, bầu không khí quanh người Tống Gia Hòa lạnh đi cả khúc.

Chơi xong game, bạn nữ kia còn add hắn mà lại bị hắn từ chối một cách vô tình.

Uông Minh móc mỉa hắn lạnh lùng, giọng Tống Gia Hòa dửng dưng: “Tôi chỉ kéo một người con gái thôi.”

“Ái chà chà, có chuyện gì hả? Là người mà cậu thích ư?”

“Thế mời cô ấy đi, chơi cùng nhau đi!”

“.....”.

||||| Truyện đề cử: 101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng |||||

Tống Gia Hòa không muốn nói nhiều, tập trung chơi game.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chẳng xem nổi gì nữa, các ngón tay ngượng ngùng đan vào nhau.

Gòi xong, cậu ấy chưa quên đoạn nghiệt duyên kia ư?

4.

Tối hôm đó, Uông Minh và Nhóc Tóc Xoăn ra ngoài chơi bóng, chỉ còn lại tôi và Tông Gia Hòa.

Tôi đã xem phim xong nên đi tắm, mai còn có tiết buổi sớm nên hôm nay định đi ngủ sớm.

Tắm được nửa thì Tống Gia Hòa gọi: “Trần Cảnh, cho tôi mượn tài liệu của giáo viên Toán cao cấp với nhé.”

“Ừ, trong email điện thoại của tôi ý, mật mã 6 số 0.”

Tắm xong tôi mới nhớ ra rằng tôi dùng mail QQ, mà tài khoản QQ chính là tài khoản game.

“Tống Gia Hòa, cậu từ từ đã.” Tôi cuống quýt quàng khăn tắm rồi đi ra.

Vừa mở cửa đã thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi, sắc mặt nặng nề.

Tôi hồi hộp bước tới, chưa kịp mở miệng thì hắn đã lạnh giọng hỏi: “Trần Cảnh, giả làm con gái vui lắm hả?”

“........ “

“Tôi thất tình cả một năm trời, giờ cậu lại bảo với tôi rằng cậu là con trai à?”

Sắc mặt Tống Gia Hòa trắng rồi xanh, xanh rồi trắng, giống như bị tôi chọc tức đi.ên lên rồi ý.

“Xin lỗi, tôi, thật sự không phải tôi cố ý đâu.”

Giọng tôi run rẩy, cánh tay bị hắn túm chặt, ấn lên tủ quần áo.

“Không phải cố ý à? Vậy thì là cậu cố tình rồi, trước kia còn kiểu trước thì gọi ‘anh ơi’, sau gọi thì ‘anh à’, lừa tôi kéo cậu lên hạng, thấy tôi chìm đắm vào trong đó, thú vị lắm hả?”

“Không đâu, tôi không muốn cậu.......... “

“Hơ, cậu cảm thấy tôi sẽ tin à? Lúc khai giảng cũng chẳng chịu nói rõ ràng, lại còn cứ lởn vởn quanh tôi nữa, cậu định lừa tôi tới bao giờ nữa?”

Sau lưng bị tay nắm tủ cấn rất đau, gió điều hòa thổi tới liên tục, tôi chỉ quấn mỗi khăn tắm nên hơi co người lại.

“Cậu muốn mắng thì mắng, muốn đánh tôi cũng được, nhưng mà có thể......... để tôi mặc quần áo trước đã?”

Tôi cụp mắt, không ngờ báo ứng tới nhanh thế.

Tống Gia Hòa liếc bờ vai trơn bóng của tôi xong, lập tức buông tôi ra, lạnh mặt đạp cửa bỏ đi.

Lần đầu tiên tôi thấy hắn tức giận như thế.

Không hiểu sao trong lòng lại có chút khó chịu.