Khi Quyền Đình cầm cơm trưa đi vào đã trông thấy khung cảnh thế này.
Trên cơ thể người thiếu nữ tràn ngập dấu vết anh để lại, mái tóc đen xoăn dài xoã tung sau người, cô yên tĩnh cúi đầu chờ anh.
Đương lúc thấy anh trở về thì nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu mang theo ánh sáng lấp lánh nhìn về phía anh, trên mặt còn nhuốm sắc đỏ làm say lòng người.
Quyền Đình đặt thức ăn xuống, bước tới hôn lên trán Mộ Lôi, lưu luyến nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt của cô.
Sau khi vẻ mơ màng trong cặp mắt kia tan đi, ẩn sâu bên trong là sự bịn rịn và ngưỡng mộ.
Anh nhìn Mộ Lôi chăm chú hồi lâu, sau đó môi mỏng nhẹ nhàng dán lên đôi môi mềm mại thơm ngọt của người con gái.
“Shhh…” Mộ Lôi ngạc nhiên hít sâu một hơi.
Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào chiếc mũi xinh xắn của thiếu nữ, đôi mắt anh nhìn cô chăm chú.
Mộ Lôi không kịp trở tay trước nụ hôn bất ngờ của Quyền Đình. Ban đầu cô khá kinh ngạc, rất nhanh sau đó là chìm đắm, rồi thành kính.
Hàng mi cong dài rung rung, cô ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, bộ dáng mặc người chà đạp.
Trong lòng Quyền Đình thoáng rung động, bàn tay to giữ chặt lấy gáy Mộ Lôi, đầu lưỡi nóng như lửa không hề trở ngại chui vào khoang miệng ấm áp của người con gái, bá đạo cuốn lấy cái lưỡi đinh hương, thoả sức trêu đùa.
Cô căng thẳng đến mức không dám thở lấy một hơi, toàn tâm toàn ý chìm đắm vào trong nụ hôn gần như thiêu đốt chính mình.
“Đừng quên thở.”
Quyền Đình mút mát cánh môi non mềm của cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm gõ vào thính giác.
“Hừ…”
Cái mũi nhỏ nhắn của Mộ Lôi giật giật, nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó môi lại bị người đàn ông lấp kín, thâm nhập đoạt lấy ngọt ngào nơi cô.
Thế tấn công lần này hung hãn hơn lần trước rất nhiều. Anh tựa như một con mãnh thú đang tuần tra lãnh địa của mình, không hề lưu tình bắt lấy cái lưỡi của cô, không ngừng liếm hút, gặm cắn, cướp đoạt sự thơm ngọt của thiếu nữ, gần như muốn cắn nuốt cô vào trong bụng.
“Ưm…” Mộ Lôi muốn nói gì đó, âm thanh phát ra lại bị nụ hôn nóng bỏng lấp kín trong miệng.
Cô kìm lòng không đậu nhấc tay ôm lấy hông Quyền Đình, ngửa mặt dâng hiến môi mình để nụ hôn thêm sâu.
Tất cả không khí xung quanh đều nhuốm hơi thở của Quyền Đình, cái miệng nhỏ vừa quyến luyến lại ngượng ngùng thở phì phò. Ngỡ như trôi qua vài thế kỷ, Quyền Đình mới buông cô ra.
Tiếp xúc với bầu không khí mới mẻ, Mộ Lôi lập tức há miệng thở hổn hển. Đầu óc choáng váng chậm rãi trở nên tỉnh táo, cặp mắt kia lại nhìn Quyền Đình với tất cả sự ngưỡng mộ và đắm say. se
Đôi mắt thiếu nữ vương nét xuân sắc, khuôn mặt ửng hồng khiến người ta chỉ muốn bắt nạt. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Mộ Lôi.
“Ăn cơm trước đã.”
Quyền Đình kéo một cái ghế tới đặt trước người Mộ Lôi. Cô định đứng lên ngồi vào ghế thì lại bị Quyền Đình ấn trở về.
“Chủ nhân…?”
“Quỳ ăn, đó là cái bàn của em.”
Bầu không khí ấm áp nháy mắt bị phá vỡ, Mộ Lôi đỏ mặt vâng một tiếng.
Quyền Đình cẩn thận bày đồ ăn lên ghế cho cô. Cô cầm đũa, song không ăn ngay mà ngước đôi mắt ánh nước lên nhìn người đàn ông.
Thấy Mộ Lôi đang đợi mình, Quyền Đình bình tĩnh bày suất cơm của mình ra, sau đó thong thả ăn.
Mộ Lôi nhìn anh bắt đầu ăn mới động đũa theo.
Cô cắn một miếng sườn giòn rụm trước, hạnh phúc híp mắt, sau đó gắp một miếng cơm.
Cứ như vậy một miếng thịt, một miếng cơm, ăn hết món mặn mà rau xanh bên cạnh lại chưa động đũa tới.
Quyền Đình thấy thế thì hứng thú nhướng mày, không nói gì mà tiếp tục ăn cơm.