Tốc độ ăn uống của Mộ Lôi rất nhanh, có lẽ một phần liên quan đến tính tình nóng nảy của bản thân, cô gần như đã ăn no trong khi Quyền Đình còn chưa ăn được một nửa.
Bữa trưa là một suất ăn tiêu chuẩn gồm một món chính, ba món phụ và một phần canh. Cô ăn hết món chính, cơm và bí ngô xay nhuyễn, chỉ để lại hai loại rau xanh mà cô không biết tên trong hộp.
Sau khi ăn no, cô không tiếp tục nhìn Quyền Đình, tay phải cầm đũa chọc chọc rau trong hộp nhưng không định ăn.
Chọc chọc, chẳng rõ đã qua bao lâu, rốt cuộc Quyền Đình cũng ăn xong. “Em ăn no rồi hả?”
“Vâng vâng.” Do mới ăn no nên Mộ Lôi thả lỏng thản nhiên đáp lại, sau chợt nghĩ tới có gì đó không đúng bèn nhanh chóng sửa lời: “Em ăn no rồi thưa chủ nhân.”
“Không ăn rau ư?”
Mộ Lôi cẩn thận quan sát nét mặt của người đàn ông, khi thấy mặt anh vẫn bình tĩnh chứ không giống như đang tức giận thì cô mới thoáng yên lòng.
“Chủ nhân, thực ra thì… Em không thích ăn rau…” Cô vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt anh.
“Em chắc chắn không ăn?” Giọng điệu anh rất bình thản khiến Mộ Lôi tin anh chỉ đang hỏi han bình thường, cô lại gật đầu thật mạnh.
“Được thôi, vậy thì lấy cân điện tử ra cân, 1 gram một roi.”
Nụ cười tự tin của Mộ Lôi cứng đờ trên mặt, cô trông thấy Quyền Đình đứng dậy đi vào phòng bếp rồi cầm một cái cân điện tử và một cái bát nhỏ ra.
Cô run rẩy mở miệng xin tha: “Chủ, chủ nhân…”
Quyền Đình nhàn nhạt liếc nhìn cô, cái liếc mắt đó khiến da đầu cô tê dại, nhưng cô vẫn cắn răng nói tiếp: “Chủ nhân, em, em… Bây giờ em ăn còn kịp không ạ…”
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, thậm chí mấy chữ cuối nhỏ đến mức ngay cả bản thân cô cũng không nghe rõ.
Tuy nhiên, thính lực của Quyền Đình lại tốt đến bất ngờ: “Chẳng phải em không ăn ư? Hay là vừa rồi em nói dối tôi?”
Nếu so sánh việc nói dối và không ăn rau với nhau… Mộ Lôi thầm cân nhắc trong lòng, sau đó dứt khoát đưa ra quyết định.
“Ngài, ngài cân đi ạ.”
Cô vừa nói vừa mặc niệm cho cái mông của mình ba giây.
Ngón tay thon dài của Quyền Đình cầm đôi đũa lên rồi gắp phần rau cô không ăn vào cái bát nhỏ trên cân điện tử. Mộ Lôi nhắm mắt hít sâu một hơi, tiếp đó mở mắt ra.
—— Không ngờ hai đĩa rau nho nhỏ lại nặng tới 172 gram!?
Mộ Lôi dụi dụi mắt, cô nghi ngờ bản thân nhìn nhầm, đến khi lại mở to mắt ra xem thì thấy cân vẫn ghi là 172 gram.
Tâm như tro tàn, cô đau khổ gục mặt xuống chờ Quyền Đình tuyên án. ec
“172 cái, tôi đã ghi nhớ, cộng với 60 cái tuần trước và hai cái vả mặt, lát nữa chúng ta sẽ giải quyết.”
Lại còn có cả tuần trước! Sao trí nhớ của người này tốt thế nhỉ? “Vâng thưa chủ nhân.” Mộ Lôi buồn bực lên tiếng.
Anh để Mộ Lôi nghỉ ngơi tại chỗ một lúc rồi dẫn cô bò mấy vòng quanh phòng nhằm tiêu cơm.
Thật ra bò được hai vòng thì Mộ Lôi đã mệt đến mức nằm soài ra mặt đất không nhúc nhích.
“Thể lực của em kém quá.” Quyền Đình đá đá vào mông cô ra hiệu cho cô ngồi dậy bò tiếp.
Mộ Lôi kiên quyết không bò, liều mạng nằm trên sàn nhà không di chuyển.
Quyền Đình ngồi xổm xuống, vươn tay bóp hai bên má của Mộ Lôi và nói từng câu từng chữ: “Nô lệ thật là lười biếng, vậy thì tới phòng dạy dỗ đi.”
Cô thực sự khóc không ra nước mắt, cái này không được cái kia cũng không được, cô chỉ đành hậm hực bò theo Quyền Đình lên tầng hai.
Quyền Đình đẩy cửa phòng dạy dỗ ra, anh để Mộ Lôi quỳ bên sô pha còn bản thân đi lấy mấy cái thước và roi tới.