“Hôm qua tôi đã để Tử Dạ tiên sinh cõng rồi à?” Ô Đồng nghi ngờ hỏi.
“Cô đang chơi trò mất trí nhớ với tôi sao?” Tử Dạ rất khó chịu, anh ta lấy từ trong ba lô ra một bản hợp đồng, chỉ vào dòng chữ trên đó đưa cho Ô Đồng xem.
“Là do cô viết, chắc cô sẽ không quên chứ?”
Ô Đồng cầm xem, xác định đúng là nét chữ của mình. Trên đó viết năm trăm một lần cõng.
Hôm qua cô đã thật sự để cho Tử Dạ tiên sinh cõng, nhưng cô hoàn toàn không có nhớ gì cả. Nhưng những gì mà bản thân nhớ lại khác với những gì mà Tử Dạ tiên sinh nói.
Rốt cuộc chuyện quái gì xảy ra thế này?
Ô Đồng cũng nhìn chằm chằm chân của mình, hỏi Tử Dạ, “Tại sao tôi bị trẹo chân vậy?”
“Lúc cô nhảy xuống bậc đá thì trẹo chân, ngày thường cô không vận động cơ thể nhiều, nên cơ thể rất yếu, chỉ mới cao hơn một mét mà cô đã bị trẹo chân.”
“Sau đó anh cõng tôi đến đây nghỉ ngơi sao?” Ô Đồng chỉ vào đống lửa.
“Đúng vậy. Sự thực chứng minh cô Ô Đồng rất can đảm. Sau khi nằm xuống thì ngủ say như heo.”
Cô ngủ thiếp đi, điều đó có nghĩa là mấy con quái vật mặt trắng và trùng mà cô gặp phải đều là cô nằm mơ sao?
Chết tiệt, giấc mơ đó quá chân thực, Ô Đồng bây giờ có thể tưởng tượng ra cảm xúc lúc đó của cô khi quơ phải đám trùng đó.
“Tử Dạ tiên sinh.” Ô Đồng quyết định nói với Tử Dạ về những giấc mơ kỳ lạ của mình, “Tôi thực sự đã nhìn thấy anh đã biến thân, tóc mọc dài ra còn có một cây đao lớn nữa. Không đúng, còn có một khẩu súng, trên khẩu súng đó có khắc đóa hoa bỉ ngạn, nhụy hoa của đóa hoa đó còn có thể cử động. Sau đó anh còn dẫn một người phụ nữ trông rất xinh đẹp đến, cô ta nói cô ta là vị hôn thê của anh…”
Thấy Tử Dạ không tin, Ô Đồng lại bảo đảm lần thứ ba, “Thật đó, tôi thật sự đã nhìn thấy, hình như còn có một bóng đen đeo mặt nạ hề, hắn còn nói là tôi đã chết rồi!”
“Đúng là cô đã chết rồi.”
Ơ? Ô Đồng lo lắng nhìn Tử Dạ, cô đã chết thật rồi sao?
Tử Dạ liếc mắt nhìn Ô Đồng, sau đó chậm rãi phun ra một câu, “Nếu không, sao cô lại nói nhảm như vậy.”
WTF! Anh ta nghĩ cô đang nói đùa sao?
“Tôi nói thật đó!” Ô Đồng có hơi tức giận, tại sao anh ta không tin cô.
“Có thể những gì cô nói là thật, nhưng những gì cô trải qua chưa chắc đã là thật, tôi đã nói với cô hậu nhân của phượng hoàng di cư từ chỗ này, và tại sao trăm ngàn năm trước họ lại ở đây trông coi phượng hoàng, cô có biết không?”
Ô Đồng lắc đầu, cô không biết những chuyện này.
“Bởi vì đây là lăng mộ của phượng hoàng, người dân làng Ngụy là người trông coi lăng của phượng hoàng. Giờ thì cô đã hiểu chưa.”
“Ý anh là nơi hiện giờ chúng ta đang đi qua là một lăng mộ?”
“Đúng vậy, nên cô Ô Đồng, tối hôm qua cô đã yêu cầu tôi ngủ cùng với cô một đêm trong mộ cổ, là người biết một chút về phong thủy, tôi không nghĩ dù cho những chuyện mà cô đã trải qua cô cũng sẽ không xem nó là thật. Bởi vì nơi này vốn rất tà môn.”
Nhưng có tà môn như vậy không?
Ô Đồng gãi đầu nhìn xung quanh, cô bắt đầu nghi ngờ bản thân.
“Được rồi, chúng ta mau ra khỏi đây đi.” Tử Dạ thúc giục.
Ô Đồng cũng không dám ở lâu, cô khập khiễng đi theo sau Tử Dạ tiến về phía trước.
Chỉ là cô không biết, phía trước đống lửa, những tảng đá cao chót vót đều đã bị đập vỡ rơi tung tóe, mà trên mặt đất và tường đá đều có vết dao, lộn xộn giống như một bãi chiến trường.
Đi được một lúc, Ô Đồng tìm chuyện gì đó để nói với Tử Dạ, sau khi biết đây là lăng mộ, Ô Đồng đi phía sau Tử Dạ, trong lòng có chút áy náy.
“Tử Dạ tiên sinh, con đường này còn bao xa?”
“Không rõ.”
“Không phải anh nói anh biết tất cả sao?”
“Tôi nói như vậy khi nào?”
Ô Đồng nghiêng đầu suy nghĩ, hình như anh ta chưa từng nói.
Thôi kệ, hỏi vấn đề khác nữa vậy.
“Tử Dạ tiên sinh, khi trước anh đã nói với tôi anh là tu hành giả, vậy cụ thể là anh tu cái gì? Phẩm hạnh, đức hạnh? Hay là thiện hạnh?”
Tử Dạ không đi nữa, anh ta dừng lại và quay lại nhìn Ô Đồng đang đi khập khiễng, hỏi ngược lại: “Tôi nói với cô tôi là tu hành giả khi nào?”
Ô Đồng gãi đầu, cố gắng nhớ lại Tử Dạ đã nói với cô anh ta là tu hành giả trong hoàn cảnh nào.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cô cũng nghĩ ra, là sau khi xuống hang gặp phải mấy con quái vật.
Nói cách khác chuyện Tử Dạ tiên sinh là tu hành giả là ảo giác của Ô Đồng.
“Xin lỗi, Tử Dạ tiên sinh, vừa rồi là tôi bị ảo giác nên mới tưởng tượng anh là tu hành giả.”
Ô Đồng giải thích với Tử Dạ, “Nhưng tôi rất muốn biết nếu nơi này là lăng của phượng hoàng, con đường chúng ta đi là gì, là lối đi vào lăng mộ, hay là đi bên trong lăng mộ?”
“Tôi chỉ biết một ít âm dương bát quái chứ không phải kẻ trộm mộ, làm sao tôi biết đây là đâu.”
“Nhưng anh không cảm thấy có gì kỳ lạ sao?” Ô Đồng vẫn không chịu từ bỏ, “Nhưng tôi đã bị ảo giác.”
Ô Đồng nói đến đây liền im lặng.
Không đúng, nếu cô thực sự bị ảo giác, vậy ảo giác đó xuất hiện như thế nào? Tại sao chỉ có cô là người duy nhất bị ảo giác, còn Tử Dạ tiên sinh xuống hang cùng cô thì vẫn không sao?
Là vì cô là nữ giới, thuần âm?
Nếu đúng như vậy, cô không thể đảm bảo rằng những gì cô đang trải qua lúc này không phải là ảo giác.
Có thể cái hang động này không hề tồn tại, có lẽ Tử Dạ tiên sinh trước mặt cũng không hề tồn tại.
Nếu đúng như vậy, thì thật là kinh khủng.
Ô Đồng không biết bản thân đang bước tiếp vào ảo cảnh hay là hiện thực, cô có hơi bối rối.
“Có chút sợ hãi!” Ô Đồng từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối khóc rống lên, cô thực sự sợ hãi bởi vì cô không có khả năng phân biệt tất cả những thứ này.
Nhìn thấy cô như vậy, biểu cảm chán ghét thường ngày của Tử Dạ dần dần bị thay thế bằng sự đau lòng, anh ta cúi xuống an ủi cô, “Đừng sợ, chẳng phải có tôi ở đây sao?”
“Nhưng bây giờ tôi không biết Tử Dạ tiên sinh anh là thật hay là giả.”
“Thật hay giả không quan trọng, quan trọng là mục tiêu của chuyến đi này.” Tử Dạ ngồi xổm xuống kiên nhẫn giải thích, “Ô Đồng, cô tới đây để tìm em trai, bởi vì đối với cô thằng bé là người quan trọng nhất trên đời này, cho dù hoàn cảnh trước mắt có phức tạp và hỗn loạn đến cách mấy đi chăng nữa, cô cũng phải cắn răng kiên trì đi tiếp.”
Ô Đồng ngừng khóc, cô từ từ nghĩ lại những lời Tử Dạ tiên sinh vừa nói.
Đúng vậy, cho dù Tử Dạ tiên sinh trước mặt không phải là thật, nhưng từ đầu đến cuối anh ta cũng chưa từng làm gì tổn thương cô, từ khi bước vào làng Ngụy đến giờ, anh ta đều cố gắng hết sức để bảo vệ cô, cho dù đó là trong ảo giác của cô, anh ta cũng là nghĩa vô phản cố*.
*Nghĩa vô phản cố (义无反顾): Làm việc nghĩa không được chùn bước.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu?” Ô Đồng lau đi nước mắt trên mặt, hỏi Tử Dạ.
Tử Dạ nheo mắt nhìn phía trước vẫn còn tối đen, “Hiện tại chúng ta chỉ có thể đi thẳng theo con đường này, về phần phải đi bao lâu mới ra khỏi đây thì tôi không rõ, nhưng tôi có thể cam đoan rằng chỉ cần đi tiếp thì chúng ta nhất định sẽ tìm được lối ra.”
Nói xong, anh ta tự vỗ mình, “Tôi là người kinh doanh, mặc dù yêu tiền nhưng cũng yêu mạng của mình, vì vậy tôi sẽ không bỏ mạng của mình ở đây đâu.”
Ô Đồng bật cười khi nghe anh ta nói như vậy, Tử Dạ tiên sinh nói đúng, anh ta không phải là người yêu tiền bình thường, người yêu tiền đều yêu mạng của mình, đi theo anh ta chắc chắn họ sẽ thoát khỏi cái hang này.
Hơn nữa, cô còn phải đi tìm em trai.
“Chúng ta đi thôi.” Ô Đồng đứng dậy, nhìn về phía trước, lúc này cô lại tràn đầy tự tin trở lại.
Con đường tiếp theo rất khó đi, một là vì chân của Ô Đồng bị thương, hai là vì đường phía sau hang động ngày càng hẹp, phía sau trực tiếp trở thành hang động đá vôi chỉ có thể bò đi.
Vì có lòng tin vào bản thân, Ô Đồng không ngừng cắn răng kiên trì, hai giờ sau, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một tia sáng.
“Tôi thấy lối ra rồi!” Cô quay lại nói với Tử Dạ đang ở phía sau, rồi vui vẻ bò về phía trước.
Ánh sáng đó càng lúc càng gần, Ô Đồng cảm thấy ánh sáng đó giống như sức mạnh sinh mệnh, khiến toàn thân cô tràn ngập sức sống.
Cuối cùng, cô đã chui ra khỏi cái hang.
Sau đó Tử Dạ cũng chui ra khỏi cái hang.
Nhưng mọi thứ trước mắt khiến Ô Đồng lấy lại ánh sáng vui không nổi, vì cô phát hiện mình đang ở trên một bãi cỏ hoang vắng, xung quanh vẫn yên lặng.
Giống như là một làng Ngụy khác.
“Tử Dạ tiên sinh?” Ô Đồng quay lại nhìn Tử Dạ, cô muốn hỏi người đồng hành duy nhất này rốt cuộc đã có chuyện gì.
“Chắc chắn là một nơi khác…” Tử Dạ nói, “Cô còn nhớ những bức vẽ mà chúng ta đã thấy ở từ đường không?”
Ô Đồng gật đầu, theo lời của Tử Dạ tiên sinh, ảo giác của cô bắt đầu từ khi cô xuống bậc đá, vậy chuyện khi vào hang động có lẽ là sự thật.
Những bức vẽ trên nền đất của từ đường cũng là thật.
“Tôi nhớ chứ, trên bức vẽ đó nói rằng người dân làng Ngụy là hậu duệ của phượng hoàng, họ không kết hôn hay giao du với người ngoài, sau này để tránh sự quấy rối của người khác, cả làng đã rời đi từ hang động này.” Ô Đồng đáp.
“Vậy là đúng rồi!” Tử Dạ chỉ về phía trước, “Tôi nghĩ những người dân làng đó là đi ra từ đây, sau đó tìm một nơi khác để lập nghiệp lại, nơi chúng ta muốn đi bây giờ là một làng Ngụy khác.”
“Ý anh là…” Ô Đồng lập tức hiểu ý của Tử Dạ, nếu em trai đi làng Ngụy thử thách lòng can đảm, như vậy bản đồ tuyến đường của thằng bé rất có thể là từ một làng Ngụy biến mất đi đến một làng Ngụy khác có tồn tại.
Đây mới là làng Ngụy nơi thử thách lòng can đảm thực sự.
“Nhưng tôi có một nghi ngờ.” Ô Đồng nghiêm túc nói với Tử Dạ, “Nếu mục đích của em tôi là đến làng Ngụy sau này do dân làng Ngụy xây dựng lại, vậy tại sao tôi lại không tra được cái làng Ngụy sau này?”
“Có hai khả năng…” Tử Dạ bình tĩnh đáp, “Một là ngôi làng mới do người dân làng Ngụy xây dựng lại không gọi là làng Ngụy, khả năng thứ hai là ngôi làng mà họ xây dựng lại không phải ở nhân gian.”
Khả năng thứ nhất Ô Đồng có thể hiểu được, nhưng khả năng thứ hai có thể có sao? Không xây dựng lại ở nhân gian nghĩa là gì, chúng ta không ở nhân gian chẳng lẽ ở địa phủ?
Tử Dạ dường như thấy được sự khó hiểu của Ô Đồng, anh ta kiên nhẫn nói: “Cô đã xem qua bộ phim thế giới song song chưa?”
Ô Đồng lắc đầu.
“Đợi sau khi cô tìm được em trai cô về nhà, tôi đề nghị cô nên đi xem bộ phim này, rồi cô sẽ biết không gian nơi chúng ta đang ở còn có một không gian song song khác, cô không thấy được nó, nó cũng không biết cô, nhưng cô không thể phủ nhận nó có tồn tại. “
“Vì vậy… hiện giờ chúng ta có thể đã đi đến một không gian khác rồi?”
Ô Đồng chỉ về phía xa, hơi tinh nghịch lè lưỡi, “Vậy chẳng phải lần này tôi lời rồi sao.”
Câu nói của Ô Đồng thành công khiến Tử Dạ bật cười.
Đây là lần đầu tiên Ô Đồng nhìn thấy Tử Dạ cười, không biết vì sao cô cảm thấy Tử Dạ tiên sinh cười mang lại cho cô một cảm giác thân quen mạnh mẽ.
Cứ như thể anh ta đã từng đứng trước mặt cô như thế này và mỉm cười với cô.
“Gần đây tôi bị xuất hiện ảo giác!” Ô Đồng dời ánh mắt đi rồi vỗ nhẹ đầu mình, cố xua đi cảm giác không mấy tốt đẹp vừa rồi.
Mà Tử Dạ ở bên cạnh nhìn hành động kỳ lạ của cô thì lặng lẽ quay người đi, đối mặt với mảnh đất hoang vắng, anh ta đau lòng nhắm mắt lại.
Hai người đã đi tiếp hơn hai tiếng đồng hồ, Tử Dạ đề nghị nghỉ ngơi một chút, anh ta lấy nước và bánh quy trong ba lô đưa cho Ô Đồng, sau đó ngồi xổm xuống giúp cô kiểm tra tình trạng trẹo mắt cá chân.
“Hình như bị bong gân rồi, để tôi xoa cho cô.” Tử Dạ nói rồi lấy từ trong ba lô ra một cục bông tẩm cồn để khử trùng, sau đó dùng bật lửa đốt lên.
Anh ta đưa miếng bông đang cháy lên mu bàn chân của Ô Đồng và bắt đầu xoa khi nhân lúc còn nóng.
Ô Đồng chỉ cảm thấy mu bàn chân như bị phun ra một luồng khí nóng, sau đó có một luồng khí lạnh không ngừng từ lòng bàn chân truyền đến toàn bộ chân.
Khi còn nhỏ Ô Đồng đã từng làm hỏa liệu*, nhưng lần đó ngoại trừ nóng ra thì rất đau, không ngờ kỹ thuật của Tử Dạ tiên sinh lại tốt đến như vậy, lại còn có thể cảm thấy lạnh.
*Hỏa liệu chính là vẩy cồn, châm lửa, tăng nhiệt độ lên khăn ẩm. Mục đích của nó là mở lỗ chân lông, lưu thông khí huyết (kinh lạc).
Sau khi Tử Dạ giúp cô xử lý xong, Ô Đồng đứng dậy đi thử hai bước, cô đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
“Không ngờ anh còn biết xoa bóp, sớm biết vậy vừa rồi ở trong hang động tôi đã không chống đỡ mệt chết rồi.”
Tử Dạ không đáp, anh ta bắt đầu thu dọn ba lô chuẩn bị lên đường.
Nhưng Ô Đồng vẫn thấy những hạt mồ hôi rỉ ra trên trán anh ta. Cô muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không hỏi được.
Hai người tiếp tục lên đường.
Bởi vì họ không biết Ô Ninh đi hướng nào, nên hành trình của bọn họ đi rất chậm, mỗi bước Ô Đồng đều muốn dừng lại để xác định những ngọn cỏ bị đè xuống có phải là bị Ô Ninh giẫm hay không.
Cứ đi đi dừng dừng như này, đến lúc trưa họ thấy một ngôi nhà cỏ tranh.
Khi Ô Đồng nhìn thấy ngôi nhà cỏ tranh, cô vui mừng đến mức không chịu nổi, cô đi cà nhắc về phía ngôi nhà cỏ tranh.
Trong ngôi nhà cỏ tranh có một cặp vợ chồng già, thấy Ô Đồng và Tử Dạ đi đến, có hơi khó hiểu nhìn bọn họ.
“Mấy người từ đâu đến?” Người đàn ông trong cặp vợ chồng hỏi Ô Đồng.
“Chúng tôi đến từ thành phố S, muốn hỏi thăm một người.” Ô Đồng lấy ảnh của em trai mình ra và hỏi thăm hai vợ chồng.
Hai vợ chồng già cầm tấm ảnh ngắm nghía một hồi rồi chỉ vào một khu rừng “Mấy ngày trước, có một thanh niên như thế này đến chỗ chúng tôi hỏi đường đến làng Ngụy, chúng tôi đã chỉ cậu ấy lên trấn hỏi thăm rồi.”
Lên trấn?
Ô Đồng giật mình, vội vàng hỏi cụ già: “Bà nói là trấn Du Hương sao?”
“Đúng vậy, là trấn Du Hương.”
Khuôn mặt của Ô Đồng đột nhiên trở nên tái đi, điểm dừng chân đầu tiên của cô khi đến làng Ngụy chính là trấn Du Hương.
Nếu đằng sau khu rừng này là trấn Du Hương, vậy chẳng phải cô lại quay lại sao?
“Chúng ta lên trấn xem thử.” Tử Dạ tràn đầy nghi ngờ kéo Ô Đồng rời đi, dẫn cô đi về phía rừng cây.
Tâm trạng của Ô Đồng vẫn rất nặng trĩu, cô nói với Tử Dạ, “Tử Dạ tiên sinh, anh không nghe lời của hai vợ chồng già đó nói sao, băng qua khu rừng này chính là trấn Du Hương, lúc đến làng Ngụy tôi đã tìm xe ở trấn Du Hương đó.
Nếu mấy ngày trước Ô Ninh hỏi thăm hai vợ chồng đó, lẽ ra thằng bé đã ở trên trấn từ lâu, tại sao nó không về thành phố S?”
Đây quả thực là một vấn đề, từ làng Ngụy đến cửa hang, đi không ngừng nghỉ chỉ mất ba giờ đồng hồ là ra được, sau đó từ lối ra đến khu rừng này, đi với tốc độ bình thường thì không tới hai giờ.
Lẽ ra nhiệm vụ thử thách lòng can đảm của Ô Ninh có thể hoàn thành trong một ngày.
Nhưng đã ba ngày rồi không thấy tin tức của thằng bé, tính thêm hai ngày nay là đã năm ngày trôi qua.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
“Mọi chuyện đợi lên trấn rồi nói.” Tử Dạ nói xong nhìn thời gian, “Nhanh lên, chúng ta không còn thời gian rồi.”
Ô Đồng không biết tại sao Tử Dạ lại nói không có thời gian, bây giờ cô cần lên trấn gấp để làm rõ mọi chuyện, nên cũng không hỏi mà đi theo Tử Dạ tăng tốc bước về phía rừng cây.
Đi vào rừng cây nhỏ không lâu, Ô Đồng nhìn thấy một bức tường thành xây theo phong cách xưa đang sừng sững trước mặt mình.
Dưới tường thành không có cửa thành, chỉ có một lối đi giống như đường hầm.
Hai bên lối đi có một con thú bằng đá hình thù kỳ dị.
Hai con thú có hình dạng giống hổ nhưng oai nghiêm hơn hổ, Ô Đồng nhận ra nó, là bệ hãn trong truyền thuyết thượng cổ.
“Sao lại là bệ hãn?” Ô Đồng nói thầm trong lòng, nếu trấn Du Hương là trấn cổ, canh giữ dưới tường thành của trấn cổ phải là sư tử hoặc những thứ tương tự, tại sao lại dùng bệ hãn.
Những con thú thần thú cổ đại như bệ hãn phải canh giữ nha môn và nhà tù mới đúng.
Thật là kỳ lạ.
Sự kỳ lạ của Ô Đồng không kéo dài được bao lâu trong giọng nói thúc giục của Tử Dạ, cô vội vàng theo bước chân anh ta đi vào đường hầm, thậm chí còn không nhìn thấy hai chữ sắp phai mờ trên bức tường thành – Nam Sơn.
Đường hầm không dài, chưa đầy một phút hai người đã đi qua.
Bên ngoài tường thành là bãi sông, cỏ mọc um tùm.
Ô Đồng theo bước chân của Tử Dạ, bước trên con đường lát đá xanh trên bãi sông đến một cây cầu vòm bằng đá.
Cầu vòm bằng đá cũng rất cổ, trên mỗi trụ cầu còn điêu khắc một bức tượng thú.
Lúc Ô Đồng đi ngang qua có nhìn sơ, có mười hai trụ cầu ở hai bên cầu, những tượng thú được chạm khắc chính là mười hai con giáp trong truyền thuyết, mỗi con giáp đều được điêu khắc sinh động như thật, giống như là đang sống.
Nhưng nơi này hoàn toàn khác với trấn Du Hương mà cô từng đến.
Mặc dù cô không dừng ở trấn Du Hương lâu nhưng một trấn nhỏ như Du Hương cũng giống như hầu hết các trấn nhỏ ở trong nước, có một đường lớn chạy từ đông sang tây, hai bên đường có một hoặc hai siêu thị, cửa hàng ăn vặt, một vài nhà hàng, sau đó là cao ốc bệnh viện thị trấn và chính quyền thị trấn, cùng với một trường trung học và trường tiểu học của thị trấn, gần như là bức tranh toàn cảnh của thị trấn.
Nhưng trấn Du Hương này hoàn toàn khác, toàn khu chợ rất giống với bức tranh thanh minh thượng hà đồ* trong sách giáo khoa ngữ văn của trường tiểu học Ô Đồng.
*清明上河图 (Thanh minh thượng hà đồ): Nghĩa là “Tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết thanh minh”, hay có ý cho là “Tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng”.
Cô đứng trên đầu cầu nhìn khu chợ sôi động cách đó không xa, trong lòng lập tức trút bỏ hai chữ “Rất giống”.
Không phải rất giống, là giống nhau như đúc.
Họ không quay lại trấn Du Hương ban đầu, mà là đến… có thể như Tử Dạ tiên sinh đã nói, là trấn Du Hương ở một thế giới song song.
Vậy thử thách lòng can đảm! Là xuyên việt!
“Tử Dạ tiên sinh?” Ô Đồng bước tới, nắm lấy dây đeo ba lô của Tử Dạ.
Tử Dạ quay lại nhìn cô, so với sự ngạc nhiên của cô, anh ta có vẻ bình tĩnh hơn.
“Chúng ta đến trấn hỏi xem, xem có ai đã nhìn thấy em trai của cô không.” Anh ta nói với Ô Đồng.
Tất cả những nghi ngờ mà Ô Đồng muốn hỏi đều bị sự bình tĩnh của anh ta đè xuống, cô bị động đi theo Tử Dạ về phía trước.
Nhưng cảnh tượng trên đường phố lại khiến cô kinh ngạc, bởi vì những người trên đường không chỉ mặc quần áo của xã hội cũ, mà còn có người mặc Hán phục và Đường phục, thậm chí có cả sườn xám của thời Dân Quốc, ở trước cửa của một cửa hàng, cô còn nhìn thấy một người đàn ông mặc phục sức thời nhà Thanh đang trò chuyện với người khác.
Đây có phải là khu điện ảnh và truyền hình không?
Ô Đồng chớp mắt nhìn những người trên đường, người đi đường cũng trợn mắt nhìn bọn họ.
Nhưng cũng kỳ lạ là khi họ nhìn thấy Tử Dạ họ đều dừng lại hành lễ với anh ta hình như họ rất tôn kính anh ta.
Còn thái độ đối với cô, thì không phải là tôn kính, mà là sợ hãi như thể đã nhìn thấy ma.