Ngụy Thôn Hành

Chương 11



Thái độ của những người trong trấn đối với Ô Đồng khiến Ô Đồng nhất thời không biết phải làm sao, cô thử lấy ảnh của em trai Ô Ninh cho họ xem, nhưng họ đều nhao nhao né tránh.

“Đừng qua đây, trên người cô có độc tử thi.” Một cô gái ăn mặc như sinh viên đại học trong xã hội cũ đẩy Ô Đồng ra.

Sợ hãi giống như có vi rút, tất cả người trên đường bắt đầu né tránh Ô Đồng, trong nháy mắt, người trên đường đã biến mất không còn tăm tích.

Chỉ còn lại Ô Đồng vẻ mặt ngơ ngác và Tử Dạ lòng đầy tâm sự.

“Tại sao họ lại bỏ chạy khi nhìn thấy tôi?” Ô Đồng hỏi Tử Dạ, “Họ còn nói trên người tôi có độc tử thi”.

Cô vén cổ áo lên ngửi mùi trên cơ thể mình, mặc dù cô đã chạy cả một ngày nhưng cơ thể cô sẽ không bốc mùi đến mức khiến người khác bỏ chạy thế chứ.

Ô Đồng cũng không hiểu chất độc tử thi là thứ gì.

Tử Dạ không trả lời cô mà chỉ vào một căn nhà trông giống như quán trọ nói: “Trước tiên chúng ta hãy tìm một quán trọ để ở, còn chuyện tìm em trai cô thì lát nữa hỏi những người ở quán trọ.”

Đây cũng là một biện pháp, Ô Đồng gật đầu đồng ý, cô đi theo Tử Dạ vào cửa “Quán trọ” này.

Ánh sáng bên trong cửa rất tối, nhìn qua thì hình như không có buôn bán, Ô Đồng đi theo Tử Dạ, lo lắng nhìn đồ đạc được bày biện trong quán trọ.

Ở cửa ra vào là hai bức tượng đá hình các con thú, nhưng chúng không được đặt ở cửa mà ở bên trong cửa.

Bước vào sảnh, đi thẳng đến phía trước là quầy rượu tiếp khách, đằng sau quầy rượu có bày một số đồ vật có hình dáng rất kỳ dị, có một con búp bê móc dây xích đang cười, một bà già đôi lông mày rậm và một ông già cầm một cây đao to.

Phía trước ba cỗ đồ vật có một lư hương, trên lư có ba cây nhang, khói bay lên bao phủ khắp người ba cỗ đồ vật kỳ lạ đó, khiến lòng người sinh ra sự kính sợ.

Ô Đồng đột nhiên cảm thấy khó thở, cô vịn người Tử Dạ bắt đầu thở hổn hển.

Nhìn thấy cô như vậy, Tử Dạ cau mày bắt đầu gõ vào quầy rượu.

“Có ai không?”

“Có chuyện gì vậy!”Có một bà lão giọng nói hơi run rẩy vang lên từ căn phòng nhỏ phía sau quầy, rồi rèm châu bị vén lên từ bên trong, sau đó bước ra là một bà lão gầy gò.

Bà lão đó không phải gầy bình thường, mà là da bọc xương, đầu của bà ta trông rất to, nhưng trạng thái tinh thần của bà ta lại rất tốt, một đôi mắt minh mẫn đang đảo qua đảo lại trong hốc mắt, như có thể nhìn thấu mọi thứ trên thế gian.

“Chúng tôi đến đây để đăng ký.” Tử Dạ lấy chứng minh thư ra đặt trên quầy.

Bà lão liếc nhìn Ô Đồng và hỏi: “Cô cũng đến đăng ký sao?”

“Dạ.” Ô Đồng vội vàng lấy chứng minh thư từ trong ba lô ra, đưa cho bà lão.

Bà lão cầm chứng minh thư của hai người lên nhìn, khóe miệng khô quắt hỏi: “Nghiệp vụ gì?”

“Kéo dài mạng sống.” Tử Dạ đáp.

Ô Đồng không hiểu, cô nghi ngờ liếc nhìn Tử Dạ, rồi nhìn về phía bà lão.

Đến đây dừng chân chẳng phải nên hỏi mấy vấn đề như thuê phòng các thứ sao, tại sao lại hỏi về nghiệp vụ gì?

Tử Dạ trả lời kéo dài mạng sống, có phải là một khẩu hiệu không?

Mặc dù không hiểu, nhưng Ô Đồng vẫn nhắc bà lão, “Cho chúng tôi hai phòng.” Cô đưa hai ngón tay về phía bà lão.

Bà lão nhìn phản ứng của Ô Đồng, khóe miệng khô khốc lại giật giật, ném chứng minh thư của hai người lên quầy, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, bổn tiệm không thể đăng ký cho hai người.”

“Tại sao?” Ô Đồng dựa vào quầy hỏi.

Bà lão không quan tâm cô mà nhìn Tử Dạ.

“Dạ lang quân, có phải cậu vẫn chưa nói cho cô ấy biết sự thật rằng cô ấy đã chết, đúng không?”

Tử Dạ không trả lời, anh ta từ từ cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

Ô Đồng nhìn Tử Dạ rồi lại nhìn bà lão, cô nheo mắt khó hiểu hỏi: “Các người đang nói ai chết vậy?”

Không ai trả lời cô.

Tử Dạ đưa tay cầm lấy chứng minh thư trên quầy, nói với bà lão: “Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ giải quyết ngay.”

Nói xong, anh ta kéo Ô Đồng rời đi.

Ô Đồng càng thêm bối rối, cô vừa theo Tử Dạ ra ngoài vừa hỏi: “Tử Dạ tiên sinh, các người nói ai chết, là ai chết?”

Tử Dạ không trả lời.

Anh ta lôi cô ra khỏi quán trọ, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời.

Ô Đồng cũng ngẩng đầu nhìn lên trời theo anh ta.

Bầu trời lúc này trời quang mây tạnh, ánh nắng tươi đẹp nháy mắt liền trở nên u ám.

Ô Đồng từ từ chuyển ánh mắt từ bầu trời đang thay đổi đột ngột sang Tử Dạ ở bên cạnh, liếc nhìn một cái cô liền lùi về phía sau.

Tử Dạ tiên sinh anh ta?

Anh ta đã biến thành người đàn ông kỳ lạ với mái tóc dài, dây buộc tóc màu bạc và mặc tử bào mà cô đã thấy trong hang động!

Trời ơi, bản thân lại bị ảo giác sao?

Hay là cô vẫn đang sống trong ảo giác?

Ô Đồng sắp ngã quỵ, bây giờ cô không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, thậm chí cô còn không biết mình có phải là chính mình hay không. “Tử Dạ tiên sinh, rốt cuộc anh là ai?”

“Tôi chính là Tử Dạ.”

“Anh biết tôi không hỏi vấn đề này!” Ô Đồng hơi muốn nổi điên, “Ở trong hang động tôi đã nói với anh tôi nhìn thấy anh biến thành như vậy, nhưng anh luôn nói với tôi đó là ảo giác của tôi, vậy bây giờ thì sao, cũng là ảo giác của tôi sao?”

“Xin lỗi, khi ở trong hang động tôi đã cố tình che giấu sự thật, những gì mà cô nhìn thấy không phải là ảo giác.”

Tử Dạ lại nhìn lên trời, có hơi u sầu, “Nhưng nếu tôi thừa nhận tất cả, tôi sẽ phải giải thích rất nhiều thứ cho cô, chẳng hạn như tại sao cô lại đến làng Ngụy để tìm em trai của mình, chẳng hạn như lý do tại sao tôi muốn mang cô đến nơi này, tôi không có thời gian để giải thích với cô.”

“Anh không có thời gian giải thích với tôi?” Ô Đồng lại lùi lại hai bước, đầu óc cô bắt đầu quay cuồng.

Tại sao Tử Dạ lại phải giải thích với cô? Cho dù anh ta là một người kỳ lạ và có pháp thuật, cô đềucó thể chấp nhận, nhất định những gì cô nhìn thấy đều là sự thật.

Anh ta không có thời gian giải thích, nhất định là bởi vì sự việc chắc chắn không như cô nghĩ, nhất định trong đây có điều gì đó kỳ lạ.

Ô Đồng nghiêm túc nhớ lại những gì cô đã gặp phải trong hai ngày qua, cô nghi ngờ rằng em trai Ô Ninh của mình có thể không hề đến làng Ngụy, tất cả những điều này có thể là do quỷ kế của người đàn ông trước mặt, có thể anh ta đã bắt cóc Ô Ninh, hoặc có thể giống như cô đã nghĩ, anh ta là ông chủ của trang web đó.

Mục đích của anh ta là gì?

Mục đích của việc bắt cóc Ô Ninh, sau đó giả bộ giúp đỡ cô đến đây là gì?

Ô Đồng nghĩ lại những gì Tử Dạ đã nói với cái bóng khi ở trong hang.

Hắn nói cô có linh hồn thuần khiết.

Nếu những gì cô nhìn và nghe thấy là sự thật, đừng có nói là tu hành giả Tử Dạ tiên sinh muốn hút linh hồn của cô nha!

Không không không…

Ô Đồng lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình, cô bắt đầu nghiêm túc nhớ lại những câu nói mà cô đã nghe trong hang động.

Những câu nói đó hiển nhiên là nói người phụ nữ tên Phong Yêu Linh và cái bóng muốn linh hồn của cô, nhưng Tử Dạ tiên sinh dường như luôn bảo vệ cô.

Cô nghĩ đến cảnh Tử Dạ giết những con quái vật đó, còn cảnh anh ta cứu cô lên khỏi mặt nước và cảnh anh ta giúp cô khều trùng ra khỏi chân cô, anh ta không hề muốn làm hại cô, dường như anh ta luôn một lòng bảo vệ cô.

Vừa rồi Tử Dạ tiên sinh đã nói gì với bà lão gầy gò đó?

Kéo dài mạng sống!

Ô Đồng nghĩ đến truyền thuyết phượng hoàng mà Tử Dạ đã kể cho cô nghe?

Anh ta định lấy mạng cô để kéo dài mạng sống người khác sao!

Kéo dài mạng sống cho ai?

“Ai chết?” Ô Đồng tiến lên chất vấn Tử Dạ, “Rốt cuộc là ai chết?”

Ánh mắt Tử Dạ hơi dao động, cuối cùng yếu ớt nói: “Ô Ninh đã chết rồi.”

Cái gì?

Ô Đồng sững sờ tại chỗ, Ô Ninh chết rồi, em trai Ô Ninh của cô chết rồi?

“Anh đang nói đùa với tôi sao?” Ô Đồng tan vỡ hét lớn với Tử Dạ, “Tôi tìm anh đến đây là để anh giúp tôi tìm em trai, chứ không phải tìm anh đến đây để nói bậy, Ô Ninh chết rồi, nó chết như thế nào? Làm sao anh biết được?”

“Là cô nói với tôi.”

“Tôi?” Ô Đồng cảm xúc bất ổn lắc đầu, cô cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, “Tử Dạ tiên sinh, anh đừng đùa với tôi, em trai tôi chỉ vừa mất tích thôi, làm sao mà chết được? Hơn nữa tôi nói những chuyện này với anh khi nào, chúng ta mới quen nhau chưa được hai ngày.

Có phải sau khi nói đùa xong anh lại giả vờ như anh không biết gì như lúc trước, khiến tôi nghĩ rằng tôi có bệnh thần kinh?

Tử Dạ tiên sinh, bây giờ tôi đang cố thuyết phục bản thân, khiến bản thân tin rằng mọi thứ tôi thấy trong hang trước đây đều là ảo giác, nhưng anh biết những chuyện đó không phải là ảo ảnh mà cứ đánh lạc hướng phán đoán của tôi. Bây giờ lại đến nói với tôi, em trai tôi chết rồi, còn nói là tôi nói với anh. Anh xem tôi là đồ ngốc sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Ô Đồng, Tử Dạ muốn an ủi cô, anh ta vươn tay ra nhưng cuối cùng ép buộc bản thân buông xuống.

Cuối cùng, anh ta nói với cô với vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi không xem cô là đồ ngốc, vì sao tôi không thể nói cho cô biết sự thật khi ở trong hang động là vì đó là vùng đất hỗn mang, tôi xóa trí ký ức của cô khiến cho cô nghĩ là bản thân thật sự tồn tại, bởi vì một khi cô nhận ra bản thân chỉ là một linh hồn, thì không thể đi qua vùng đất hỗn mang.”

“Anh xóa ký ức của tôi?”

“Đúng vậy.” Tử Dạ lại ngẩng đầu nhìn lên trời, nói với tốc độ nhanh chóng: “Ba ngày trước, cô và em trai gặp phải tai nạn, em trai vì bảo vệ cho cô nên mới chết, cô không thể chấp nhận được sự thật này nên tìm đến tôi, cầu xin tôi đưa cô đến làng Ngụy để giúp em trai cô kéo dài mạng sống.”

Tử Dạ nói rồi vung tay lên không trung, một cảnh tượng hiện ra trước mặt Ô Đồng, cảnh cô đeo máy thở nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

“Cô của bây giờ không phải là cô như cô nghĩ, cô của thực sự bây giờ đang nằm trong bệnh viện, cô chỉ là một linh hồn, mà vùng đất hỗn mang có rất nhiều lệ chuyên ăn linh hồn, mấy con lệ đó còn có một năng lực đáng sợ, đó là, nếu cô biết bản thân là một linh hồn thì không cách nào có thể rời khỏi đây, chỉ có thể chờ bị nó ăn thịt.”

Cho nên anh ta đã nói dối.

“Ô Đồng…” Tử Dạ từ trong ba lô lấy ra một tờ giấy ủy thác, trên đó có chữ ký của Ô Đồng, “Đây là hiệp ước mà chúng ta đã ký ba ngày trước, là một tu hành giả tôi sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện này và cũng tích công đức cho tôi, cô đến đây để hoàn thành tâm nguyện của cô, kéo dài mạng sống cho em trai!”

Ô Đồng lắc đầu, không thể nào chấp nhận sự thật này.

Em trai cô đã chết còn cô thì đang nằm trong bệnh viện!

Nói vậy, mấy cảnh tượng hiện ra trước mắt khi cô rơi xuống nước không phải là ảo giác trong ảo giác, mà là ký ức còn sót lại khi cô và em trai xảy ra tai nạn.

“Lựa chọn đi Ô Đồng, cô có muốn kéo dài mạng sống cho em trai không. Nếu cô không muốn chúng ta sẽ không đăng ký, tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây.

Nhưng cô phải suy nghĩ kỹ, đây là cơ hội duy nhất để cứu em trai cô, sau ngày hôm nay, một khi cánh Nam Sơn đóng lại thì cô sẽ vĩnh viễn không có cơ hội quay lại.”

“Nếu tôi muốn, em tôi thật sự có thể sống lại sao?” Ô Đồng không muốn kết quả là công dã tràng.

Tử Dạ gật đầu, “Đúng vậy.”

Ô Đồng suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nở nụ cười, “Không sao, chẳng phải anh nói một chiếc lông phượng hoàng được một trăm năm sao, tôi có tuổi thọ một trăm năm, hiện tại tôi hai mươi tuổi, còn lại tám mươi năm, anh em tôi mỗi người một nửa cũng là bốn mươi năm.”

Với tuổi thọ bốn mươi năm, em trai mười bảy tuổi có thể làm được rất nhiều việc, thằng bé có thể thực hiện được lý tưởng của mình, có thể theo đuổi người con gái mình thích, tận hưởng kết quả hạnh phúc của tình yêu.

Nhưng Tử Dạ đã nhanh chóng làm tan vỡ ảo tượng của cô.

“Kéo dài mạng sống không phải là sống tạm bợ, cái gọi là kéo dài chính là lấy mạng của cô để giúp thằng bé sống tiếp, thứ cô phải cho bây giờ không phải là 40 năm mà là 80 năm. Nhưng tai nạn đã làm tổn thương nguyên khí của cô, sinh mệnh còn lại chỉ có 30 năm.”

Đúng vậy, chuyện này hình như Tử Dạ đã nói với cô lúc ở từ đường, xem ra anh ta đã báo cho cô biết trước rồi, nhưng cô lại ngốc nghếch không biết.

“Ba mươi năm thì ba mươi năm, nếu tôi đã nhờ anh đưa tôi đến đây, tôi đồng ý đổi mạng cho thằng bé.” Ô Đồng hạ quyết tâm.

Mặc dù bây giờ biết chuyện này khiến cô rất sợ hãi. Nhưng, nếu được chọn lại một lần nữa, cô vẫn tình nguyện trao mạng của mình cho em trai.

Thằng bé là người thân duy nhất của cô trên đời này.

Thấy cô dứt khoát như vậy, Tử Dạ hỏi lại lần nữa để xác định: “Cô đã nghĩ kỹ chưa, trao cho thằng bé thì cô sẽ biến mất khỏi thế giới này, và sẽ không còn ai nhớ đến cô.”

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi.” Ô Đồng xoay người lại nhìn chính mình đang nằm trong bệnh viện, “Anh nhìn tôi xem, tôi đã bị thương thành như vậy rồi, hai chân thì treo lên, trên mặt còn quấn băng gạc, cho dù là tôi có tỉnh lại thì cũng chỉ là một người què bị phá tướng, tôi không muốn sống như thế này.”

Hơn nữa, em trai cô vì bảo vệ cô nên mới chết, tính mạng của cô vốn là của em trai, giờ cô chỉ là trả lại đồ của thằng bé cho thằng bé mà thôi.

“Vậy thì chúng ta vào đăng ký.” Tử Dạ nói xong lại vẫy tay, mây trên bầu trời lập tức tản đi, ánh mặt trời lại chiếu sáng xung quanh.

Hai người bước vào đại sảnh một lần nữa.

Bà lão gầy gò đứng ở vị trí ban đầu, không ngẩng đầu lên hỏi hai người: “Nghiệp vụ gì.”

“Kéo dài mạng sống.” Ô Đồng đập chứng minh thư lên quầy, ánh mắt kiên định.

Bà lão phớt lờ cô, nhưng lại ngước mắt nhìn Tử Dạ.

Tử Dạ đặt chứng minh thư lên quầy, nhẹ giọng nói: “Đăng ký đi.”

“Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa, Dạ lang quân. Lấy tu vi chín đời của mình để kéo dài mạng sống 30 năm, cũng không tiếc sao.”

“Long bà, bà chỉ là nhân viên đăng ký, không cần phải nói nhiều như vậy đâu.”

“Được rồi, coi như là Long bà tôi nhiều chuyện.” Long bà nói rồi chỉ ngón tay vào một điểm trên không trung, một ngăn kéo phía trên quầy tự động mở ra, sau đó một tờ mẫu đăng ký bay ra từ bên trong và đáp xuống quầy.

Tử Dạ lấy ra một con dao găm, cứa nhẹ một nhát vào ngón áp út của bàn tay trái, nhỏ máu của mình vào một cái lọ nhỏ trên quầy.

Sau đó anh ta nắm lấy tay của Ô Đồng, nhẹ giọng hỏi: “Cô có sợ không?”

Ô Đồng lắc đầu, mạng mình cô còn đồng ý, còn sợ chảy hai giọt máu sao.

Tử Dạ nhẹ nhàng mở ngón tay cô ra, nhỏ giọt máu của cô vào lọ chứa.

Hai giọt máu đó trong lọ từ từ đến gần, cuối cùng hòa vào nhau.

Tử Dạ cầm một chiếc lông ngỗng, nhúng một chút máu và viết tên mình vào tờ đăng ký, sau đó nắm tay Ô Đồng yêu cầu cô viết tên của mình.

Sau khi làm xong mấy chuyện này, anh ta đưa tờ giấy cho Long bà.

Long bà nhìn một lượt, đặt tờ giấy lên điện thờ rồi lấy một chùm chìa khóa dắt hai người lên lầu.

Bà ta mở ra hai gian phòng, sau đó dặn dò Tử Dạ và Ô Đồng, “Các người nghỉ ngơi một lát, chờ phượng hoàng đại nhân triệu.”

Nói xong, bà ta đi xuống lầu.

Lúc này, Ô Đồng đã không còn suy nghĩ gì nữa, cô thẫn thờ quay người chuẩn bị vào phòng.

Tử Dạ giữ cô lại.

“Ô Đồng, sau khi vào đừng đi lung tung, ngoan ngoãn ngồi ở bên trong, đã nghe chưa?”

Ô Đồng gật đầu.

Cô đẩy cửa bước vào trong. Trước khi bước vào, Ô Đồng còn tưởng đây chỉ là một căn phòng bình thường, nhưng không ngờ sau khi bước vào, cô phát hiện đồ đạc bên trong giống hệt như ở nhà của mình.

Không, có lẽ đây chính là nhà của cô!

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?