Con người tuân theo thuyết tiến hóa, từ vi khuẩn cho đến những sinh vật đa bào, rồi lại tiếp tục trở thành những cá thể to lớn hơn. Trải qua hàng trăm triệu năm tiến hóa, mới trở thành cái dáng hiện tại. Được biết đến với cái tên gọi, con người.
Nhưng hắn thì lại không, hắn tin vào nguồn gốc của con người bí ẩn hơn thế nhiều. Là sinh vật bậc cao, đứng đầu trong chuỗi thức ăn. Nguồn gốc, tất nhiên là không thể đơn giản như thế được. Nhưng hắn không tin thì có thể làm được gì, hắn không thể chứng minh cũng không thể phủ nhận, cũng chỉ có thể tuân theo.
- Hazz, mệt c·hết đi được, cuộc sống cơm áo gạo tiền này. Đúng là biết vắt kiệt con người ta mà. Phải chi ta giàu, cũng đâu có ra nông nổi này!- Vu Không, nhân vật chính của chúng ta, tuổi tầm ba mươi, vẻ ngoài tàm tạm. Không nhà không xe, là một nhân viên bình thường trong một công ty bình thường. Bình thường đến không thể nào bình thường hơn được nữa.
Hai mắt đờ đẫn, khuôn mặt vô hồn. Vu Không đã tăng ca liên tục trong nhiều ngày, cũng chỉ vì cái gọi là đồng tiền, nhưng nó lại ít ỏi đến đáng thương. Khó khăn lắm mới hoàn thành xong công việc trong đêm muộn, muốn về nhà để đánh một giấc cho thật sảng khoái. Nhưng ông trời cũng thật là biết trêu đùa con người ta, vậy mà lại mưa tầm tã ngay lúc này. Cơn mưa nặng hạt kéo dài, không biết đến bao giờ mới có thể tạnh đây.
- Mẹ nó, thứ chó má gì đây? Mưa lúc nào không mưa lại mưa lúc này, chơi nhau à? Không đem theo dù mới đau chứ?- Hắn nhìn vào cơn mưa này, chán chả buồn nói.
- Cô có biết không, con người mất 2 triệu năm để tiến hóa. Chúng ta mất hơn 2 triệu năm mới có thể gặp nhau. Không biết, kẻ hèn này có thể mời cô đi ăn có được không hả? Bù đắp lại, 2 triệu năm mà chúng ta đã bỏ lỡ trước đó!- Cách hắn không xa, là một người nam đang tán tỉnh một người nữ. Người này hắn biết, là một tên đểu cáng không ra gì, chuyên q·uấy r·ối người khác, cực kì đáng ghét.
- Xin lỗi, chị đây không có hứng thú, ngươi nên tránh xa ta ra một chút đi!- Cô gái thẳng thừng từ chối, hờ hững mà không quan tâm tới.
- Gặp nhau là duyên, cho nhau cái phận đi. Đừng phũ phàng thế mà!- Người nam vẫn chưa chịu từ bỏ, tiếp tục mà ve vãn lấy đối phương.
- Hừ, lại giở trò để mà tán gái. Phụt, ta khinh! Để xem ta t·rừng t·rị ngươi này!- Thế là, hắn rảnh rỗi mà sinh nông nổi, phá đám tên đó.
- Khụ khụ, con người mất hai triệu năm để tiến hóa, chúng ta mất hai triệu năm để gặp nhau. Vậy trong hai triệu năm để tiến hóa này, chắc da mặt ngươi cũng tiến hóa dữ lắm he. Con gái người ta đã từ chối rồi, còn không biết nhục mà tự mình tránh xa ra đi. Hay là ngươi chưa tiến hóa chưa đủ, nên không nghe rõ lời mà cô ta nói!- Vu Không đi đến trước mặt đối phương, rồi buông lời chế giễu.
- Chuyện này thì liên quen gì đến ngươi, cút đi!- Đối phương nhìn hắn bằng ánh mắt dữ dằn, lạnh giọng mà cảnh cáo lấy.
- Chính là nhìn ngươi không thuận mắt đấy, thì sao nào? Tiến hoá tiến, hóa cái bíp ấy! Nếu như đã là tiến hóa, vậy tại sao không thể tiến hóa thêm nữa? Tiến hóa đến độ, chỉ cần thở thôi cũng sống được. Mẹ nó, cũng không cần phải vất vả đi làm như này. Cũng không cần phải nhìn thấy những chiêu trò cua gái rẻ tiền này của ngươi! Còn nữa, mưa mưa mưa, chỉ biết mưa. Đến bao giờ mới tạnh đây? Có phiền không hả?- Hắn đem sự bất mãn của mình đối với thời đại này, cứ thế mà trút hết ra. Lao vào cơn mưa nặng hạt, điên cuồng mà vùng vẫy.
- Điên rồi à?- Hai người bọn họ thấy hắn ta làm loạn như thế, trợn tròn xoe mắt mà nhìn.
- Ầm ầm ầm!- Sấm chớp nổi lên liên hồi, giống như ông trời bị hắn ta chọc cho tức vậy.
- Hù ai thế? Có giỏi thì đánh ta đi! Tưởng ta sợ chắc!- Hắn ngược lại không sợ, thậm chí là chỉ trời mà mắng.
Nào ngờ, một tia sáng lại vụt xuống, đánh trúng vào người hắn. Đem chỗ đó, đánh đến đen nhẻm, còn hắn thì lại biến mất không thấy đâu. Chứng kiến một màn này, hai người đó không khỏi sửng sờ.
- Ủa, đâu đấy?- Đến khi hắn một lần nữa mở mắt ra, khung cảnh trước mặt khiến hắn ta ngơ ngác đến ngỡ ngàng.
Trước mắt hắn ta giờ đây, là một thảo nguyên vô cùng rộng lớn. Xa xa là rừng cây bạc ngàn, còn xa nữa là gì thì hắn ta không thấy. Chỉ biết, nơi đây là một nơi hoàn toàn xa lạ với hắn. Hắn đứng như trời trồng, không biết bản thân nên làm gì mới phải.
- Kệ vậy, đói rồi, kiếm gì ăn mới được! Không biết, ở đây có bán KFC không nữa!- Chiếc bụng đói của hắn kêu lên vài tiếng 'ọt ọt' hắn liền không quan tâm đến chuyện trước mắt nữa, ăn no mới là quan trọng nhất.
Ngay lúc hắn ta quay người về sau thì hắn lại nghe thấy tiếng rầm rầm chạy tới, mỗi lúc một gần. Dự cảm cho hắn biết, sắp có chuyện không lành. Đúng như dự đoán, không lành thật. Một con bò rừng khoảng 200 đến 300 kí đang lao băng băng tới hắn với tốc độ cực nhanh. Nhưng nhìn con bò này, có chút khác lạ thì phải. Chẳng giống với con bò mà hắn thường thấy một chút nào cả.
- Gì vậy trời??? Ta chỉ muốn ăn gà gán thôi, sao lại cho ta cả con bò thế này?- Hắn hoang mang mà hét lên nhưng rất nhanh đã kịp thời phản ứng lại, vội né người mà tránh sang một bên.
- Hú hú hí hí! Khét khét!- Phía sau con bò rừng đó, là những âm thanh kì lạ không ngừng vang lên. Chói tai nhưng không kém phần rợn người.
Sau lưng con bò rừng đó, là một nhóm người đang truy đuổi, điên cuồng mà hú hét. Phía trước là vách núi, con bò rừng đó muốn dừng lại liền bị bọn họ hét lên dọa sợ, ép nó phải chạy tiếp. Cho đến khi nó từ vách núi mà té ngã xuống, m·ất m·ạng mới thôi.
- Hú hú hét hét bụp bụp rụp rụp rụp!- Nhìn thành quả của mình, bọn họ nhảy nhót mà ăn mừng.
Hắn một bên, nhìn đến ngớ cả người. Bọn họ lúc này cũng để ý đến hắn, quay phắt người lại. Hai bên nhìn nhau, bầu không khí như c·hết lặng đi một nhịp. Tình hình này, hắn ngớ người ra, không biết bản thân phải làm sao mới đặng.
- À, ừm... Xin chào! (Người ở đâu ra vậy nè?)- Hắn miễn cưỡng mà nặn ra một nụ cười, rồi mở lời chào với họ.
Hình dáng của bọn họ cũng rất kì lạ. Đứng không thẳng người, lưng hơi khom một chút. Không mặc quần áo mà quấn một lớp da động vật trên người. Thậm chí còn có người, quấn cả cỏ nữa. Trên tay là một cây gậy dài, cột một phiến đá nhọn ở mũi. Nhìn cứ như là một món v·ũ k·hí cổ xưa vậy.
Bọn họ nhìn thấy hắn, đề phòng cũng không kém. Cầm chắc v·ũ k·hí trên tay, hạ thấp người xuống. Từng bước, dè dặt mà tiếp cận hắn. Ai nấy khuôn mặt cũng đều bặm trợn, cũng thật là biết dọa người quá đi.
- Mấy người làm gì thế? Các người làm ta sợ đấy!- Hắn lui bước về sau, cũng muốn bỏ chạy lắm nhưng linh cảm mách bảo. Hắn mà bỏ chạy, hậu quả sẽ không khác con bò kia là bao.
- Khét khét khẹt khẹt khụ!- Bọn họ lâm le lấy hắn, lớn tiếng mà quát.
(Nói cái gì vậy trời? Nghe không hiểu gì hết vậy nè? Ngôn ngữ mới à?) Hắn hoang mang đến nói không nên lời, trán đổ đầy mồ hôi.
- Các ngươi bỏ v·ũ k·hí xuống được không? Chúng ta từ từ nói chuyện với nhau... Thôi được rồi, không nói chuyện cũng được nhưng bỏ v·ũ k·hí xuống có được không hả?- Cho dù hắn có nói như thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng nghe không hiểu. Thậm chí, còn là có chút kích động. Hắn liền không dám nói gì thêm nữa.
Hắn cứ chầm chậm lui bước về sau, bọn họ thì cứ dần dần áp sát lấy hắn. Hai bên không bên nào là dám manh động cả. 'Ây da!' Cho đến khi, hắn vấp phải một cục đá nhỏ. Ngã người về sau, đầu đập vào đất, b·ất t·ỉnh nhân sự. Sự tình đến đây mới có biến chuyển. Bọn họ vây quanh lấy hắn, như vây quanh sinh vật lạ vậy.