Nguyên Tổ

Chương 2: Bộ tộc



Chương 2: Bộ tộc

Đến khi một lần nữa mở mắt ra, hắn lờ mờ thấy được ánh lửa. Muốn đưa tay cử động, mới phát hiện ra bản thân đang bị trói chặt. Từ ngoài, lại truyền đến tiếng nói. Không rõ đó là của ai nhưng rất xa lạ với hắn.

- Ăn mặc như thế này, có khi nào đến từ nơi đó không?

- Không biết, nếu như đến từ nơi đó thì chuyện lớn đấy. Chúng ta gánh không nổi đâu!

- Chuyện quái gì vậy nè, sao ta lại bị trói rồi? Ở đây là ở đâu thế?- Vu Không đưa mắt nhìn quanh một lượt, nơi đây còn là có chút tăm tối. Nhìn như là, một hang đá vậy. Hắn không khỏi ngỡ ngàng, ngỡ ngàng đến ngơ ngác bật ngửa.

- Tỉnh lại rồi kìa, chúng ta phải làm sao đây?

- Để hỏi đã, xem xem hắn là từ đâu mà đến?!!

- Ta bây giờ, có thể nghe hiểu bọn họ nói gì à? Thần kì thế?- Nghe và hiểu những gì mà bọn họ nói, Vu Không bất ngờ không thôi.

- Ngươi... Từ đâu đến?- Thấy hắn đã tỉnh, bọn họ liền dò hỏi thử xem sao.

- Ta từ đâu đến à? Ta quê ở XX, làm ở công ty YY, địa chỉ nhà ở ZZ. Còn các người là ai?- Nhìn hai người trước mắt, Vu Không cảm thấy hoang mang vô cùng. Hai người họ, trông không khác gì với đám người trước đó mà hắn gặp. Có điều là, già hơn một chút, tóc đã bạc phần nào. Phục trang trên người cũng cầu kì hơn. Có người, còn đội đầu chim trên đầu nữa.

- Đó là ở đâu vậy?- Bọn họ nhìn nhau, không hiểu lời mà hắn ta nói là gì.



- Vậy cho ta hỏi, đây là ở đâu thế?- Vu Không vì muốn làm rõ tình hình, liền mạnh dạng mà hỏi ngược lại bọn họ.

- Đây là nơi ở của bộ lạc chúng ta!- Đối phương

- Bộ lạc? Đùa à? Thời nào rồi, còn bộ với chả lạc? Không lẽ, ta dịch chuyển đến nơi hoang vắng nào rồi sao?- Vu Không ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị sét đánh một cái hắn ngu người luôn rồi.

- À, các người có thể thả ta ra không? Các người như này là vi phạm quyền công dân đấy!- Vu Không lúc này, mới sực nhớ ra là bản thân bị trói. Liền to gan yêu cầu bọn họ cởi trói cho mình.

- Không!- Đối phương dứt khoát trả lời, thẳng thừng mà từ chối.

- Có lộn không vậy? Quá đáng lắm rồi đấy nhé! Thả ta ra, ta còn phải về nhà nữa. Ta chỉ có một ngày nghỉ thôi, không rảnh đâu mà ở đây bị trói. Ngày nghỉ của ta, các người biết nó quan trọng như nào không hả? Là ta phải đánh đổi bằng 5 ngày tăng ca liên tục đấy! Thả ta ra, không là ta liều mạng với các ngươi đó!- Vu Không càng nói thì càng mất bình tĩnh, hung hăng mà quát bọn họ.

- Chúng ta không biết ngươi là ai? Vậy nên, ngươi tạm thời ở đây đi! Đi, chúng ta đi thôi!- Nói rồi, hai người bọn họ mặc kệ hắn ta có gào thét như nào, cũng bỏ mặc mà quay người đi.

- Way, hai người các ngươi đi đâu thế? Thả ta ra rồi hả đi! Thả ta ra!- Nhìn theo bóng lưng họ dần khuất bóng, Vu Không đôi phần bất lực.

- Đói quá!- 'Ọt ọt' Cái bụng đói của Vu Không lại một lần nữa kêu lên, nó cồn cào hết cả lên. Hắn đã không ăn gì, ít nhất là trong 12 giờ.



Bản thân thì bị trói, bụng thì lại đói. Nhưng hắn cũng không thể ngồi đây mà chờ c·hết được. Hắn liền tìm lấy một viên đá sắc, dựa vào ma sát để cắt đứt dây trói. Sau hơn một giờ đồng hồ kiên trì, Vu Không cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc.

- Phải kiếm gì ăn mới được, đói quá rồi. Sức lực còn lại không còn bao nhiêu cả, mệt c·hết đi thôi!- Vu Không mệt mỏi rã rời, vô lực mà miễn cưỡng đứng dậy.

Dựa vào chút ánh sáng yếu ớt của ánh trắng, hắn lần mò mà tìm đường thoát khỏi hang động này. Chẳng mấy chốc đã đến cửa hang. Thoang thoảng trong không khí còn có mùi thịt nướng, thơm đến nức mũi.

- Thơm quá! Là mùi thịt nướng!

Vu Không đưa mắt nhìn tới, phía trước là bọn họ đang quay quần với nhau. Ca hát nhảy múa bên, ở giữa là một đóm lửa lớn. Bên cạnh là thịt bò rừng nướng thơm lừng. Hắn thèm đến nhỏ giãi, đói không chịu được. 'Ực ực' Nuốt từng ngụm nước bọt lớn.

- Bỏ đói ta, bản thân thì ăn thịt nướng. Các ngươi có tính người hay không vậy?- Vu Không nhịn không được, mắng thầm bọn họ vài câu.

Thế là, hắn bẽn lẽn tiếp cận, từng bước từng bước cẩn thận. Trong đầu hắn ta giờ đây, chỉ toàn là thịt thịt thịt. Hắn đói lắm rồi, chỉ muốn ăn thôi. Nhưng ông trời, thường khó mà chiều theo lòng người.

- Ngươi là ai vậy?- Đang lúc hắn ta sắp đạt được mục đích thì phía sau, lại có cô gái phát hiện ra hắn.

- A, có kẻ đột nhập!- Đối phương không nghĩ gì nhiều, lập tức hét lớn.

- Way, đừng có la! Ta có làm gì cô đâu mà cô la!- Vu Không hoảng loạn muốn ngăn đối phương lại nhưng lại ngăn không được.

Có một nhóm người đi nhanh đến phía này, hắn lập tức bỏ chạy. Cái cảm giác bị trói đó, hắn không muốn trải nghiệm lại một chút nào cả. Bọn họ cũng lập tức đuổi theo, dí bắt lấy hắn ta.



- Người đâu, hắn chạy bên này này. Mau bắt hắn lại!

- Là kẻ ban sáng thì phải. Nhanh, đừng để hắn thoát!

- Không phải bảo ngươi canh chừng hắn sao? Hắn sao lại thoát ra ngoài rồi?- Tộc trưởng của bộ tộc nhìn vào thanh niên trước mắt, gằn giọng mà tra hỏi.

- Thuộc hạ... Thuộc hạ... (Các người thì ăn uống no say với nhau, chỉ bắt mình ta canh chừng hắn. Ta tất nhiên nhịn không được, muốn ăn miếng thịt rồi. Sở dĩ chỉ đi một lát rồi sẽ quay lại. Nào ngờ hắn lại bỏ trốn ngay lúc này. Chuyện này, sao mà trách ta được!)- Đối phương chỉ biết ú ớ mà đáp, nào đâu có dám nói ra suy nghĩ trong lòng.

- Còn nói gì nữa, cho người bắt hắn lại đi. Để hắn chạy mất, phiền phức đấy!- Ông lão đội đầu chim bên cạnh nhíu mày, khàn giọng mà nói.

Một bên khác, sau quá trình chạy trốn đầy nguy hiểm. Vì muốn cắt đuôi bọn họ, hắn liền trốn vào hang động nào đó. Nhưng phía trước hang động này lại có dải ngăn cách. Hắn mặc kệ, luồn lách người vào trong. Giờ không phải lúc quan tâm nhiều thứ đến thế.

- Hắn đâu rồi, chia nhau ra tìm đi!- Bọn họ phía sau đuổi tới, đến khi tới nơi đã mất dấu hắn ta. Nhìn tới nhìn lui, nhìn vào hang động này, bọn họ lại không dám manh động mà xông vào bên trong. Chỉ đành chia nhau ra tìm xung quanh.

Vu Không thì lại khác, trực tiếp đi sâu vào bên trong. Hắn mơ hồ cảm thấy, có cái gì đó rất thân thuộc đang chờ đợi hắn phía trước. Nhưng không kém phần ưu ám đến gợn người. Hắn cẩn thận dè dặt mà tiến bước: 'Đây là đâu thế? Sao âm ưu quá vậy nè?'

Trung tâm của nơi này, là một đài tế. Được làm bằng đá, cầu kì và đầy tinh xảo. Trên đó có một viên ngọc màu đỏ, đỏ rực như máu. Trong nó còn có gì đó nhưng hắn lại không sao nhìn rõ cho được. Vì tò mò, hắn liền cầm nó lên mà coi.

- Nhìn như vậy, chắc là đồ quý rồi. Bán chắc nhiều tiền lắm nhở?- Trong phút chốc, lòng tham của hắn đã nổi lên. Nhưng chút lí trí cuối cùng của hắn lại chiến thắng, đè bẹp lòng tham.- Thôi trả lại cho người ta vậy, của người ta, không tham được!

Ngay lúc Vu Không định đặt nó lại vị trí cũ, thì bất chợt nó lại phát sáng, sáng đến lóe mắt người nhìn. Cho đến khi hắn mở mắt ra, nó đã biến mất không thấy đâu. Điều này, khiến cho hắn nhất thời không rõ, chuyện gì mới vừa xảy ra.