Nguyên Tổ

Chương 16: Niệm



Chương 16: Niệm

Đang lúc Vu Không không biết làm sao mới phải thì có người chạy đến, hô vang hai chữ 'VU SƯ'. Lại thấy hắn đang động tay động chân với người b·ị t·hương, đối phương liền xua đuổi lấy hắn. Tránh cho hắn lại gây ra phiền phức không đáng có nào đó.

- Vu sư? Lão già đó thì làm được gì?- Vu Không hai hàng chân mày dính chặt lại với nhau, theo âm thanh mà nhìn đến.

- Nói ngươi đây, không nghe à hay là bị điếc rồi, còn không mau tránh ra. Cản trở Vu sư cứu người, có chuyện gì ngươi gánh nổi không?!- Đối phương chỉ thẳng Vu Không, lớn giọng mà đuổi hắn qua một bên.

- Tránh ra gì chứ, ta là Vu đồ!- Vu Không đứng dậy, nói rõ thân phận.

- Ngươi, Vu đồ? Đùa ai vậy? Ai mà không biết, Vu sư từ trước đến nay không nhận đồ đệ. Một kẻ mới đến như ngươi, lại dám nói là Vu đồ. Có biết ngượng miệng không vậy?- Đối phương không tin đó là thật, thậm chí miệt thị lấy hắn.

- Hắn quả thật là Vu đồ của ta, ngươi đó, tránh qua một bên đi!- Vu sư bước đến, nghiêm giọng mà cất tiếng phân minh.

- Cái gì? Hắn vậy mà lại là Vu đồ?- Phôi, người mong muốn trở thành Vu đồ bấy lâu nay. Nghe được thông tin này, bất ngờ đến không thể nào bất ngờ hơn được nữa. Sửng sờ như trời trồng, đứng yên tại chỗ. Cú sốc này, tạm thời vẫn chưa thể chấp nhận được.

- Nói ngươi đấy, không nghe à, tránh ra!- Vu Không hất cao mặt, ra vẻ ta đây mà nói.

- Ta đã tạm thời cầm máu rồi nhưng v·ết t·hương nặng quá, e là...- Vu Không đem tình hình, nói sơ lược lại với Vu sư.



- Ngươi cũng đứng qua một bên luôn đi, đừng làm phiền ta!- Vu sư chẳng hề để ý đến hắn, chuyên tâm mà quan sát v·ết t·hương trên người Màu.

- Cái lão già này, vì cứu người, ta nhịn!- Vu Không đứng khép nép qua một bên, uất hận đến nói không nên lời.

- Cha...- Ý La nước mắt giàn giụa, muốn bước đến một bước nhưng lại bị Vu Không ngăn lấy.

- Cô cũng đứng đây luôn đi, cha cha cái gì. Để đó cho lão ta còn làm việc, xớ rớ vô, lão đuổi nữa giờ!- Vu Không kéo tay Ý La lại, ngăn không cho cô ta làm càn. Lúc này, hắn mới để ý đến dáng vẻ của đối phương. Liếc mắt mà lén nhìn một cái.

Tóc che hết cả khuôn mặt nhưng giọng nói lại cực kì trong trẻo, như thanh âm của ốc biển vậy. Khiến con người ta có bất giác mà đê mê. Nhưng đây không phải là điều đáng để quan tâm tới, điều đáng để quan tâm tới hiện giờ là làm sao cứu được Màu.

Chỉ thấy, Vu sư quơ qua quơ lại cây quyền trượng trong tay của mình, miệng thì không ngừng lẩm bẩm cái gì đó. '&#₫+#(;@)""()/#((_)' Nghe không hiểu nhưng cảm giác rất chi là thần bí. Giống như là đang thực hiện một nghi thức kì quái nào đó vậy.

( Làm như vậy, thật là cứu người được sao? Chậc, phải nghĩ cách mới được!) Vu Không không tin vào cách chữa trị này của đối phương, chỉ tin vào chính mình mà thôi. Nhưng cho dù hắn có suy nghĩ nát cả óc, lại không sao nghĩ ra được cách gì là hay cả.

Cho đến khi, từng tia sáng xanh nhạt xuất hiện, phủ lấy v·ết t·hương trên người Màu. Sắc mặt của đối phương cũng theo đó mà khởi sắc trở lại. Hắn liền được phen bỡ ngỡ, này cũng ảo diệu quá đi.

(Ủa, gì vậy ta? Cái sáng sáng đó là gì vậy ta? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Có ai nói cho ta biết không?) Một ngàn lẻ một câu hỏi hiện lên trong đầu Vu Không. Vì để làm rõ nghi hoặc của mình, hắn liền đưa tay sờ thử lấy thứ ánh sáng đó. Nào ngờ, nó vừa chạm vào tay hắn liền biến mất. Khiến hắn không khỏi ngỡ ngàng.



- Mất rồi này, thần kì vậy? Âydao, đau!- Đang lúc Vu Không còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì đầu hắn bị người ta gõ một cái bốc, đau điếng.

- Ngươi làm cái gì vậy, không thấy ta đang cứu người à? Tránh ra chỗ khác, đừng có mà làm phiền ta!- Vu sư lườm quýt hắn một cái, rồi cất tiếng mà trách mắng.

- Không cho thì thôi, làm gì ghê vậy! Yên tâm, cha cô nhìn thế kia là không sao rồi. Đợi một chút nữa đi!- Vu Không lui bước về sau, còn không quên an ủi lấy Ý La một vài câu. Cô ta mới phần nào bớt đi lo lắng.

Qua một hồi lâu, v·ết t·hương trên người Màu gần như đã biến mất. Máu không còn chảy nữa, hơi thở cũng dần ổn định lại. Tình trạng khá khẩm hơn ban đầu rất nhiều, như ngươi từ cửa c·hết mà trở về vậy.

- Cha, người không sao chứ!- Chỉ chờ nghi thức cứu người vừa kết thúc, Ý La đã lao nhanh đến, nắm lấy bàn tay của Màu, sốt sắng hỏi han.

- Không... Không sao! Cảm tạ Vu sư cứu mạng!- Màu yếu ớt mà nói nhưng cảm giác, đã có sức sống hơn nhiều.

- Chúng ta đều là người cả, cần gì phải khách sáo. Lão già à, thứ ánh sáng xanh ban nãy là gì thế? Nói cho ta biết có được không hả?- Vu Không lân la lại gần Vu sư, hiếu kì mà hỏi nhỏ.

- Đó là sức mạnh của Niệm!- Vu sư nhìn hắn một cái, rồi chậm rãi nói.

- Niệm? Là gì vậy? Trên đời còn có thứ như vậy nữa à? Sao ta cảm thấy, 12 năm phổ thông và 4 năm đại học của mình như bát nước bị hất đi vậy?- Vu Không đang cảm thấy, kiến thức của hắn đang trở nên mong lung hơn bao giờ hết.



- Lão Màu à, ông yên tâm đi. Ta nhất định sẽ thay ông báo thù. Con thú đó, ta săn chắc rồi!- Vu Không ngữ khí chắc nịch, ánh mắt cũng theo đó mà bội phần sắc lạnh.

- Ây de, gió ở đâu mà lạnh dữ vậy nè? Phải kiếm cái áo mặc vào mới được!- Vu Không đang tạo dáng cho thật ngầu, một cơn gió lớn lại thổi qua, hắn liền run cầm cập. Đã yếu rồi còn thích ra gió là như vậy đó.

Thế là, những ngày sau đó Vu Không đều miệt mài mà đặt bẫy. So về sức lực cùng với khả năng săn bắt, hắn không bằng ai cả. Nhưng hắn cũng có lợi thế của riêng mình, cái đầu nhạy bén cùng với đó là kiến thức hiện tại. Hắn phải triệt để vận dụng nó.

Lại nói đến cách ăn mặc của hắn lúc này, trên thì da thú dưới thì quần tây. Trông hắn, chẳng có bất kì ăn nhập gì với nhau cả. Nhưng nó cũng đại diện cho một điều, hắn đã bắt đầu dung nhập vào thời đại này, trở thành một phần của nó.

- Đợi ta bắt được ngươi, xem ta làm sao làm thịt ngươi đây!- Vu Không làm đủ loại bẫy, kiểu nào cũng có cả. Từ dưới đất cho đến trên trời, bày ra một cái thiên la địa võng. Chỉ sợ nó không xuất hiện chứ không sợ không bắt được nó.

Vì Màu b·ị t·hương, nên Ý La đến để thay thế công việc của cha mình. Đây là quy định của bộ tộc, mỗi gia đình đều phải có người lao động. Bọn họ lại chỉ có hai cha con, nên không còn cách nào khác, Ý La chỉ đành đảm nhận công việc này vậy.

Người tuy nhỏ con nhưng sức lực lại rất lớn, vừa siêng năng lại cần cù. Một mình cô ta, gần như là làm công việc của hai người. Vu Không nhìn mà xót. Cường độ công việc đó, đến hắn còn không chịu được nữa là. Huống chi là cô gái nhỏ bé như cô ta.

- Cô nghỉ mệt chút đi, làm nhiều như thế để làm gì? Tả, tới đây. Ngươi làm cái này đi!- Vu Không nhìn không nổi nữa, liền ra lệnh cho đối phương nghỉ ngơi.

- Sao lại là ta?- Tả nhìn hắn, ngu ngơ mà hỏi.

- Ngươi quên ở đây, ai làm chủ rồi à? Nhanh đi, có tin là ta 'trừ lương' ngươi không hả?- Vu Không ỷ thế mà h·iếp người, gian manh nói.

- Làm thì làm, có gì khó đâu à!- Mặc dù không cam tâm nhưng Tả vẫn là không chống đối được với hắn, chỉ đành nghe theo lệnh vậy.