Nguyên Tổ

Chương 15: Vu đồ



Chương 15: Vu đồ

Hắn mặc dù không tin vào thần ma nhưng địa vị Vu sư trong bộ tộc thì không thể bàn cải được. Mỗi một đời Tộc trưởng, đều phải được Vu sư công nhận. Hắn chính là muốn dựa vào thân phận này, trả thù lấy Ha Lô.

- Ngài nói gì thế, ta nào đâu có dám. Ta chỉ là muốn ngài nhường ta lại chức vị Vu sư này vài ngày thôi. Ta đảm bảo, nhất định sẽ không để ngài chịu thiệt!- Vu Không một mặt gian tà, còn là có chút âm hiểm.

- Ta thấy, ngươi là muốn c·ướp miếng ăn của ta thì có. Chức vị Vu sư này, không phải là ai cũng làm được đâu!- Vu sư nhìn hắn một cái, rồi lạnh nhạt mà nói.

- Xì, Vu sư gì chứ, là lừa người thì có!- Vu Không khoé miệng hơi nhếch lên, lộ vẻ khinh khi.

- Nhìn kĩ này!- Vu Không lấy ra một đồng xu, đặt vào trong lòng bàn tay của mình. Đảo qua đảo lại, tung tới tung lui. Rồi nắm chặt hai bàn tay lại, đưa đến trước mặt đối phương rồi nói.- Vu sư, ngài đoán xem. Đồng xu đó hiện giờ đang ở đâu?

- Ta không biết đồng xu là gì nhưng mà vật tròn tròn ban nãy ngươi cầm trên tay. Không phải đang ở đây sao?!!- Vu sư hai ánh mắt sắc lạnh, rồi đưa gậy chỉ vào túi quần hắn.

- Wao, biết luôn! (Trò này ta tập cả tháng trời đấy, người mới gặp lần đầu sao có thể biết được?) Đoán lại xem!- Bị đối phương nhìn thấu, Vu Không bất ngờ nhưng không từ bỏ, thử lại một lần nữa. Lần này, hắn đảo tay càng là nhanh hơn so với trước đó.

- Ở đây!- Cứ như thế, Vu Không thử đi thử lại vài lần. Nhưng mỗi lần đều bị Vu sư nhìn thấu.

Hắn cũng chẳng buồn mà thử nữa, trầm tư suy ngẫm: 'Sao lão lại có thể nhìn thấu chứ, rõ ràng là ta đã rất nhanh mà?'

- Không tệ, ngươi đi theo ta!- Trước một màn biểu hiện này của hắn, Vu sư như nhìn ra hắn ở điều gì. Liền muốn thử nghiệm một chuyện.



- Đi đâu?- Vu Không ngờ ngệch, lẽo đẽo mà theo sau đối phương.

- Cứ đi theo đi rồi biết!- Vu sư thần thần bí bí, đi trước mà dẫn đường.

Thế là dưới sự dẫn dắt của đối phương, hai người bọn họ rất nhanh đã đi đến nơi ở của Vu sư. Tại đây, vẫn là bầu không khí có chút ưu ám ghê người đó. Nhưng Vu Không cũng chẳng lấy gì mà làm lạ nữa.

- Ngươi, đặt tay lên thứ này đi!- Vu sư lấy ra một quả cầu thủy tinh, rồi yêu cầu hắn đặt tay lên trên.

Vu Không không hiểu gì nhưng vẫn nghe theo, đặt tay lên đó. Một thứ ánh sáng trắng nhạt xuất hiện. Nó yếu ớt nhưng lại day dẳng không dứt. Lờ mờ mà từ từ bao phủ lấy quả cầu thủy tinh này. Ẩn trong đó, còn là màu đỏ nhạt.

- Là ánh sáng trắng sao? Kém thế, nhưng cũng tạm ổn. Ta có thể nhận ngươi làm Vu đồ!- Vu sư chăm chăm nhìn quả cầu trong tay rồi lại nhìn lấy hắn, nhàn nhã mà nói.

- Vu đồ, đó lại là cái gì nữa?- Vu Không đần mặt ra, không rõ thứ đó là gì.

- Vu đồ là cấp bậc dưới Vu sư. Nếu như siêng năng luyện tập, ngươi sau này còn có cơ hội trở thành Vu sư!- Vu sư cẩn thận đặt quả cầu thủy tinh đó qua một bên, ôn tồn giải thích.

- Thế, có ngang bằng với chức vị Thiếu tộc trưởng của Ha Lô không?- Vu Không nghiêm giọng lại, nét mặt cũng trở nên trầm trọng hơn.



- Thiếu tộc trưởng, nghe lạ vậy? Nhưng ta đảm bảo với ngươi, Vu đồ sẽ không kém hơn Ha Lô là bao!- Vu sư chống gậy xuống đất, tư thế oai nghiêm trông không kém gì Tộc trưởng cả.

- Ngon, thời ta báo thù tới rồi!- Vu Không khoái ý hiện rõ trên mặt, tính người theo đó mất dần.

- Đừng tưởng bở, đổi lại ngươi phải nói những gì ngươi biết cho ta. Từ bẫy cho đến bao gồm cả cách thức giấu đồ vật ban nãy của ngươi!- Vu sư cũng nói ra yêu cầu của mình, có qua có lại mới toại lòng nhau.

- Được thôi! Thành giao!- Vu Không không chút do dự mà đồng ý, triệt để nắm bắt lấy cơ hội này.

Thế là, Vu Không có được một thân phận mới, mở ra một trang sử mới cho đời mình. Hắn vui vẻ mà trở về nơi ở. Vì cuối cùng, hắn cũng có tư cách để báo thù rồi. Ngay lúc hắn tâm đắc, Ái Ly lại từ trong hang mà chạy ra, mừng rỡ lấy hắn.

- Eo eo ew!- Ái Ly bấu vếu vào chân hắn, kêu lên từng tiếng.

- Sữa sữa sữa, chỉ biết uống sữa. Ngươi đó, nếu như không phải nể tình ngươi còn nhỏ. Ta đã làm thịt ngươi rồi, chứ ở đó mà đòi uống sữa tối ngày đi!- Vu Không cầm xốc Ái Ly lên, giận dỗi mà nói. Nhưng bàn tay lại không tự chủ mà ân cần vuốt ve lấy nó.

Ái Ly dưới sự chăm sóc của hắn đã trở thành một cục thịt tròn quay, mềm mại và đầy đáng yêu. Lăn tăn ở dưới chân hắn, nũng nịu đòi ăn. Hắn cũng chiều theo ý nó, lấy ra một ống tre chứa đầy sữa. Nhẹ nhàng mà móm cho nó uống.

- Ủa mà khoan đã, có cái gì đó sai sai ở đây thì phải? Cái quả cầu tròn đó...- Vu Không như nghĩ ra gì đó nhưng kịp nghĩ thông, đã bị cắt ngang.

- Vu Không, không hay rồi, không hay rồi!!- Từ xa truyền đến là tiếng gọi của Văn, nghe ra còn là có đôi phần gấp gáp.

- Có chuyện gì mà hớt ha hớt hải thế kia?- Thấy đối phương hốt hoảng chạy đến, Vu Không bất giác mà có dự cảm không hay.



- Màu... Màu bị thú t·ấn c·ông, cả người đều là máu. Ngươi mau đến xem đi!- Văn thở hổn hển, nói nhanh một hơi.

- Cái gì? Không phải các ngươi đi cùng nhau sao? Sao lại xảy ra chuyện rồi?- Vu Không nghe được tin dữ này, mặt liền trở nên biến sắc.

- Bọn ta... Bọn ta...

- Không có thời gian đâu, vừa đi vừa nói!- Vu Không đặt Ái Ly qua một bên, kéo theo đối phương vội vã mà rời đi.

Vu Không thông qua lời tường thuật của đối phương, sơ lược mà hiểu rõ được tình hình. Ba người bọn họ cùng nhau đi vào rừng, chia nhau ra mà thăm bẫy. Tả và Văn thì không sao nhưng Màu thì không mai mắn như thế. Bị thú dữ t·ấn c·ông, đến khi Tả và Văn phát hiện ra. Màu thoi thóp mà nằm trên một vũng máu. Hai người bọn họ chỉ đành, lập tức mà đưa về.

Đến khi hắn tới nơi, người vây xem đã vây thành vòng, Màu thì hấp hối nằm đó. Cả người đều là v·ết t·hương, nặng nhất vẫn là v·ết t·hương chí mạng ở ngực. Bị khoét một lỗ sâu, máu đầm đìa mà chảy ra.

- Cha... Cha, người không sao chứ?- Ý La, con gái của Màu, khóc lóc nức nở bên cạnh. Tình cảnh phải nói là đáng thương vô cùng.

- Mọi chuyện làm sao rồi? Người không liên quan thì tránh ra một bên đi, bu lại đây một đống thì thở kiểu gì cho nổi!- Vu Không s·ơ t·án đám đông cách xa ra 3m, bảo đảm không khí được lưu thông. Ngồi xuống, kiểm tra sơ lượt các v·ết t·hương trên người của đối phương.

Màu của lúc này, hai mắt vô hồn, cơ thể rã rời. Muốn đưa tay sờ lấy đứa con gái bé bỏng của mình nhưng cánh tay lại không sao nhúc nhích cho được. Tình trạng nguy cấp, gần như là đứng giữa ranh giới giữa sự sống và c·ái c·hết.

- Bị thương nặng quá, ta lại không phải là bác sĩ nữa. Kiểu này... Làm sao cứu người đây? Cầm máu trước vậy!- Vu Không tâm trí rối bời nhưng kịp thời xé áo trên người thành từng mảnh, nhanh tay mà băng bó cho đối phương. Đây, đã là những gì mà hắn có thể làm rồi.

- Vu sư tới!- Đang lúc hắn không biết phải làm sao, thì từ xa lại có tiếng truyền truyền đến.