Theo hướng mọi người hô vang, hắn quay người về sau liền được phen sửng sờ. Ha Lô vác lấy một con bò rừng, 200 kí có hơn, từng bước chậm rãi về phía này. Mỗi bước đi là mỗi một lần mặt đất này được phen rung chuyển. Đám đông càng là hò reo lớn tiếng.
- Wa, còn có một màn này! Hào quang của ta, cứ thế mà bị hắn chiếm mất. Có lộn không vậy?- Vu Không đứng như trời trồng, thẩn thờ trong giây lát. Cảnh tượng kia, cũng quá là hùng vĩ đi.
- Ha Lô, con về rồi!- Tộc trưởng bước về trước một bước, chủ động mà chào đón đối phương.
- Vâng, Tộc trưởng! Lần đi săn này cũng không tệ, mai mắn săn được con bò rừng to này. Tối nay, chúng ta có thể mở tiệc rồi!- Ha Lô đặt con bò rừng xuống bên cạnh, vui vẻ mà nói.
- Rõ ràng là thú ta săn được nhiều hơn tên đó mà. Vậy mà bọn họ lại không chào đón ta nhiệt tình bằng, có bất công quá không vậy?- Nhìn mọi người vây quanh Ha Lô, Vu Không không khỏi lấy làm ghen tị.
- Người ta là thợ săn số một của bộ tộc, tương lai còn kế thừa chức vị Tộc trưởng. Ngươi, lấy gì mà so?- Văn bên cạnh, ngưỡng mộ không thôi.
- Cái gì, tên đó bảnh thế à?- Nghe xong, Vu Không lộ rõ sự bất ngờ.
Giữa lúc này, Y Lan lại từ đâu chạy đến, xà vào lòng Ha Lô. Hai người bọn họ nhìn nhau một cách trìu mến, bầu không khí còn là có chút mờ ám. Không rõ vì sao, Vu Không lại có dự cảm không lành về chuyện này.
- Ha Lô, anh về rồi, có mệt không?- Y Lan lao đi giọt mồ hôi đang lăn trên trán đối phương, nhẹ giọng mà hỏi.
- Không mệt!- Ha Lô lắc đầu, chút chuyện nhỏ này mà nói, đối với hắn chẳng thấm vào đâu cả.
- Vất vả cho anh rồi!- Y Lan nở ra một nụ cười rạng rỡ, trao cho đối phương ánh mắt thâm tình.
- Ủa, cái quần què gì vậy nè, sao kì kì vậy ta? Y Lan sao lại thân thiết với Ha Lô thế? Chắc hai người bọn họ là anh em thôi nhở? Đúng không? Ngươi nói cho ta biết đi, hai người bọn họ có phải là anh em không hả?- Nhìn bọn họ thắm thiết với nhau, thậm chí còn là có đôi phần thân mật. Vu Không như thể không tin vào mắt mình, hiện thực này cũng quá tàn khốc đi, hắn gần như mất bình tĩnh mà quay sang Văn hỏi rõ sự tình.
- Kì cái gì mà kì, hai người bọn họ là một cặp đó giờ mà. Từ nhỏ tới lớn, đều dính lấy nhau. Bình thường thôi, có gì mà ngươi làm ghê vậy?!- Lời này nói ra, như sát muối vào tim hắn vậy.
Vu Không nghe xong như sét đánh ngang tai, có thể nghe thấy rõ, tiếng trái tim hắn vụn vỡ thành từng mảnh. Hắn quay người lại, bước chân nặng trĩu. Mặc kệ tất cả, như cái xác vô hồn mà bước từng bước.
- Ngươi đi đâu thế?- Văn thấy hắn bần thần rời đi, hỏi hắn nhưng hắn lại chẳng thèm đếm xỉa tới.
Vu Không càng đi càng nhanh, lao thẳng vào rừng. Hai hàng nước mắt chảy dài, tấm chân tình cứ thế mà tan theo làn gió mây khói. Ngỡ là gặp được chân ái của đời mình, nào ngờ đó lại là chân ái của người ta, còn gì đau đớn bằng.
- Aaaa, tình yêu của ta! Con mẹ nó, tại sao vậy? Tại sao lại chơi ta? Khó khăn lắm, mới gặp được người mà mình thích. Muốn lo cho em cả đời, vậy mà lại có bạn trai rồi. Tên đó thì có gì mà hay hơn ta chứ? Không phải chỉ cao hơn ta một chút, đẹp trai hơn ta một chút, cơ bắp nhiều hơn ta một chút, sức lực nhiều hơn ta một chút thôi sao? Cái gì cũng chỉ một chút thôi mà, có gì nhiều đâu?- Vu Không lao mình vào dòng suối lạnh giá, vùng vẫy trong tuyệt vọng. Hét lên như chưa từng được hét.
Sáng hôm sau, ba người Văn Màu, Tả tìm đến hắn. Bọn họ muốn rủ hắn cùng nhau vào rừng thăm bẫy, xem xem có thu hoạch được gì hay không. Nhưng hắn của lúc này, làm gì có tâm trạng đó. Chỉ muốn nằm ườn một chỗ mà thôi.
- Các ngươi đi đi, ta hôm nay không được khỏe. Không muốn đi đâu cả!- Vu Không rũ rượi mà nằm vật ra đó, chẳng màn đến sự đời nữa.
Bọn họ thấy vậy, cũng chẳng tiện nói gì thêm, liền cùng nhau rời đi. Vu Không đợi cho bọn họ khuất dần bóng thì mới lấy ra một ống nước, làm bằng tre mà hắn đã giấu sẵn trước đó. Nhấp từng ngụm lớn, uống cho quên đi nổi sầu.
- Má nó, thất tình mà ngồi uống nước suối, ngắm nhìn mây trôi thế này. Có chán không chứ? Ta muốn uống rượu, chứ như này nhục quá, còn hèn nữa, sống sao nổi đây!- Vu Không sầu đời mà đời không cho hắn sầu, ôm lấy nổi buồn mà sầu tương tư.
- Vu Không, ngươi đâu rồi?- Đúng lúc này, Y Lan lại tìm đến hắn.
- Là cô đó à, ngồi xuống chơi đi!- Thấy người đến là cô ta, Vu Không cũng chẳng lấy làm vui nữa.
- Ngươi bị làm sao vậy?- Y Lan thấy bộ dạng này của hắn, như sắp c·hết đến nơi vậy, nhịn không được mà hỏi nhỏ hắn.
- Bị bệnh đấy mà, mà cụ thể là bệnh hoạn!- Vu Không đáp lời một cách cho có, rồi đưa cho cô ta một miếng thịt nướng thơm lừng.- Ăn đi, còn nóng đấy!
- Bệnh... Bệnh hoạn? Tên gì nghe lạ vậy? Ủa mà Ái Ly đâu, sao ta lại không thấy nó?- Thường là mọi khi, Y Lan chỉ cần đến, Ái Ly sẽ ra chào mừng, quấn quýt bên cô ta. Hôm nay lại không thấy nó chào mừng như mọi khi, biệt tăm biệt dạng, cô ta lấy làm thắc mắc.
- Hỏi gì thế, không phải cô đang ăn đó sao?- Vu Không chỉ vào miếng thịt mà đối phương đã ăn hơn nửa, thản nhiên mà nói nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại cực kì méo mó, méo mó đến cùng cực.
- Cái gì? Ái Ly? Nó còn nhỏ như vậy, ngươi tại sao lại làm thịt nó rồi?- Y Lan nhìn vào miếng thịt nướng trên tay mình, trợn tròn xoe mắt, sửng sốt mà thốt lên.
- Nói nhiều thế, con gì nuôi mà chả thịt, chẳng qua là sớm hay muộn thôi. Ái Ly, Ái Ly, nghe tên là biết không phải thứ hay ho gì rồi. Tình yêu bị chia cắt, không làm thịt thì làm gì đây?- Vu Không mặt như bị ai dựt nợ vậy, khó chịu vô cùng tận.
- Ngươi... Ngươi... Quá đáng!- Y Lan mặt đỏ hết cả lên, như muốn mếu tới nơi vậy. Nhưng phần lớn vẫn là tức giận.
- Tính ta kì vậy đó, không chịu cũng phải chịu. Rách việc! (Có bạn trai rồi thì nói sớm một chút đi, ta cũng không cần phí thời gian với cô. Rõ là mất thì giờ!) Không có việc gì thì về đi, ở đây hoài làm gì vậy?!- Vu Không xua đuổi lấy cô ta, còn đâu cái dáng nhiệt tình thuở ban đầu.
- TA KHÔNG CHƠI VỚI NGƯƠI NỮA!- Y Lan hét lớn, quay người lại, giận dữ mà đùng đùng bỏ đi.
- Xì, không duyên thì dứt nợ, không vợ cũng chẳng phải người yêu. Giận à, kệ cô!- Vu Không nhìn theo bóng lưng đối phương xa dần, chẳng chút nào là bận tâm cả.
Nằm hoài cũng chán, Vu Không liền đi dạo mà thư giãn đầu óc. Nhưng khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp này chẳng phù hợp với tâm trạng của hắn một chút nào cả. Người thì lòng đau như cắt, cảnh thì lại ngập tràn hương xuân. Trông chẳng ăn nhập gì với nhau cả. Hắn cứ thế mà bước đi, trong vô tình, hắn lại lướt qua Vu sư.
- Vu... Vu sư...- Vu Không dừng bước chân lại, chậm rãi quay đầu về sau, như nghĩ ra gì đó. Vội vã mà đuổi theo.
- Vu sư, người dạo này khỏe không? Ăn gì chưa? Đi đâu thế? Cuộc sống thế nào?- Vu Không đi đến trước mặt đối phương, nói lời quan tâm một cách thái quá.
- Ngươi là... Vu Không? Ý gì đây?- Trước một loạt câu hỏi đó, Vu sư nhìn hắn đầy nghi hoặc.
- Hì hì, ngài có thể để ta đảm nhận chức vụ VU SƯ được không?- Vu Không không vòng vo nữa, trực tiếp nói rõ ý đồ của mình.
- Ngươi... Định giật miếng ăn của ta đó à?- Vu sư cơ mặt không tự chủ mà co giật liên hồi, cái miệng như muốn mắng người tới nơi vậy.