Bắt được lợn rừng là một chuyện, đem nó về bộ tộc lại là một chuyện nữa. Với kích thước này của nó, e là không tránh khỏi cực nhọc một phen. Sức lực của bọn họ lại chẳng có bao nhiêu, hai người hơi già và một người hơi trẻ. Cộng thêm hắn, một dân văn phòng chính hiệu. Thật là không dễ dàng gì.
- Giờ làm sao đem nó về mới là vấn đề này. Bốn người chúng ta thì hơi khó rồi đây. Tìm Tộc trưởng thì chỗ này sẽ bại lộ, sau này 'nó' sẽ không thuộc về riêng của chúng ta nữa. Chậc, phải nghĩ cách mới được!- Vu Không trầm tư suy ngẫm, hắn không muốn tiết lộ vị trí những cái bẫy của mình. Nếu là như vậy, công sức hắn và bọn họ bỏ ra trước đó sẽ là uổng công mất.
- Các ngươi trói chân nó lại đi, tiện thể trói miệng nó lại luôn. Chúng ta sẽ khiêng nó về!- Vu Không sau khi suy tính kĩ càng, vẫn là cực nhọc một phen vậy. Bẫy này, không phải không thể cho người ta biết nhưng giờ chưa phải là lúc.
- Chỉ dựa vào bốn người chúng ta? Đường đi thì xa xôi, có được không?- Văn quan ngại mà nói, con đường mà họ đi đã khó về lại càng khó. Còn vác thêm con lợn rừng này, gánh nặng e là tương đối lớn, khó khăn chồng chất khó khăn.
- Đừng cằn nhằn nữa, làm đi! Hay là ngươi muốn đám người kia đến đây phụ giúp, tiện tay c·ướp luôn công của ngươi?- Vu Không nghiêm giọng mà nhắc nhở lấy. Đối phương nghe hiểu liền không dám nói gì thêm nữa, bắt tay mà vào làm việc.
Vu Không giao nhiệm vụ cho bọn họ, bản thân hắn cũng không rảnh là bao. Hắn lần lượt đi thăm những cái bẫy khác, xem xem có bắt được gì nữa hay không. Nhưng có điều bất ngờ là, một trong năm cái bẫy lợn rừng hắn đặt ra trước đó. Vậy mà lại có một cái bị hư hỏng.
- Quái lạ, sao lại có cái bẫy bị phá hỏng thế này?- Vu Không cẩn thận xem xét một lượt, bẫy này rõ ràng là do nội lực tác động. Có thể dùng sức lực mà phá hỏng được chiếc bẫy này của hắn từ bên trong, thì thật không thể xem thường một chút nào cả. Nhưng hắn cũng chẳng bận tâm chuyện này là mấy. Bởi vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Đến khi hắn trở về, tay xách nách mang. Có hơn mười con thỏ cùng với năm con chim, một cặp chuột lang... Thú mắc bẫy có đủ loại cả, đều bị hắn trói lại mà mang về. Có thể nói, lần này bội thu còn hơn cả mong đợi.
- Lần thu hoạch này cũng không tồi. Nướng vài con lên, chúng ta nhắm nháp một chút vậy!- Vu Không tiện tay bắt lấy một cặp thỏ, ra hiệu cho Màu làm thịt.
- Không phải thú săn được đều phải dâng lên cho Tộc trưởng sao? Ngươi lại tự ý chiếm làm của riêng, không sợ...- Tả thấy thế, liền vội cất tiếng mà khuyên can.
- Ở nơi này, ta mới là người làm chủ. Lời ta nói mới tính, các ngươi chỉ cần nghe theo là được. Có chuyện gì, TA GÁNH!- Vu Không chỉ vào mình, cao ngạo không thôi.
- Yên tâm, không những được ăn mà còn được gói mang về nữa kìa. Nhưng mà, nhớ bé bé cái miệng lại đấy. Chuyện này mà đồn ra ngoài, ai trong chúng ta cũng đừng hòng thoát tội. Ta thì không sao, dù sao ta cũng là người ngoài mà, cùng lắm là chạy thôi. Còn các ngươi, nhớ suy nghĩ kĩ đó!- Vu Không trong lòng đã có tính toán riêng, không sợ bọn họ bán đứng mình. Hắn không bán bọn họ thì thôi chứ ở đó mà bọn họ đòi bán đứng hắn.
- Chúng ta...- Tả còn muốn nói gì đó nhưng chưa nói hết đã bị ngăn lại.
- Nghe theo hắn đi!- Văn vỗ vai Tả, trầm giọng mà nói.
Bọn họ đều hiểu, đây là những gì bọn họ bỏ ra, bọn họ xứng đáng có được. Cho dù nó có trái với quy tắc của bộ tộc đi chăng nữa. Đứng trước lợi ích của bản thân, thứ đó cũng chẳng là nghĩa lí gì cả.
Đến chiều, bốn người bọn họ mới chịu trở về. Thu hoạch cực kì phong phú. Ngoài con lợn rừng lớn ra, bọn họ còn bẫy được một con nai nữa, trọng lượng khoảng 50 kí. Thành quả này, cũng xem như là không uổng vất vả mấy ngày nay rồi.
Đám người Bản thì sớm đã có mặt tại đây, chỉ chờ hắn để mà phân định thắng thua. Thấy hắn trở về, sắc mặt của bọn họ liền kém đi một phần. Bởi vì thú mà bọn họ săn được, so với hắn cũng chỉ là số lẻ mà thôi.
- Anh Bản, hình như là chúng ta không so với hắn được thì phải?- Thấy được số thú mà hắn săn được, người phía sau Bản liền lo ngại mà nói.
- Sao nào, chỉ có một gà rừng thế này thôi đó à? Ồ, còn có thêm mấy quả trứng nữa nè. Nhiều thật đấy, ta thua mất thôi!- Vu Không lời này nghe ra, chín phần mười là châm chọc bọn họ.
- Ngươi lại thi săn với người ta nữa rồi đó à?- Tộc trưởng thấy cái dáng vẻ kiêu ngạo này của hắn, không biết vì sao lại có chút khó chịu.
- Rảnh đấy mà, không có gì làm nên mới cá cược với họ chơi vậy thôi. Tộc trưởng đại nhân yên tâm, ta sẽ không quá đáng đâu!- Vu Không cười xòa, tự mình có chừng mực. Chừng mực của hắn, chính là không có chừng mực nào cả.
- Kết quả cũng rõ ràng rồi, các ngươi có phải nên chịu phạt rồi không hả? Rất đơn giản thôi, các ngươi trồng cây chuối, rồi đi khắp bộ tộc một lượt là được. Nhớ lấy, phải thành một hàng dọc thì mới được đấy!- Vu Không quay sang đám người kia, hóng hách mà nói, thái độ khác hẳn so với lúc nói chuyện với Tộc trưởng.
- Trồng cây chuối, đó là cái gì?- Có người không hiểu, liền cất tiếng hỏi.
- Lấy hai tay chống xuống đất, chân thì chỉa lên trời. Dùng tay thay chân, cứ thế rồi đi. Đó, chính là trồng cây chuối!- Vu Không tận tường mà giải thích, càng nói thì càng lộ rõ sự thích thú trên mặt.
- Làm như vậy, sao mà đi được?- Người phía sau lưng Bản, nhịn không được mà lớn tiếng nói.
- Đi không được cũng phải đi, ai bảo các ngươi thua. Nhanh đi, mọi người còn đang đợi xem trò cười của ngươi kìa!- Vu Không hoàn toàn không cho đối phương mặt mũi, làm khó lấy bọn họ.
Bọn họ bảy người, nhìn nhau đầy cay đắng. Chần chừ mãi không quyết nhưng dưới sự hối thúc của hắn, cùng với vẻ uy nghiêm của Tộc trưởng. Bọn họ cho dù có muốn hay không, cũng phải làm. Nhưng ngay lúc này, hắn lại đổi ý.
- Nhìn gì, nhanh đi! Mọi người đang chờ trò vui của các ngươi kìa. Hay là các ngươi làm không được? Ha, đừng nói ta làm khó các ngươi. Bây giờ ta cho mấy người các ngươi hai lựa chọn. Một là chồng cây chuối đi quanh khắp bộ tộc, hai là sau này nếu lỡ như trên đường gặp phải ta thì phải lập tức tránh đi con đường khác. Sao nào, các ngươi chọn đi!- Vu Không cho bọn họ một bậc thang để bước xuống, cũng như bớt đi cho bản thân một kẻ thù không đáng có trong tương lai.
- Chúng ta đi!- Bản dẫn đầu đám người đó, cứ thế mà lủi thủi rời đi.
- Còn giờ, thì chúng ta mở tiệc thôi nào. Thú săn, tùy ý mọi người làm thịt! (Nào, hãy gọi tên ta đi!)- Vì muốn thu phục lòng người, Vu Không quyết chơi lớn một phen. Đem tất cả thú mà mình săn được, đãi tiệc chiêu đãi mọi người. Nhắm mắt lại, ngẩng cao đầu mà chờ đợi mọi người hò reo tên hắn.
- Ha Lô! Ha Lô! Ha Lô! Ha Lô!- Đám đông đồng thanh hô vang nhưng có gì nó sai sai, không phải là tên hắn mà là tên của người khác, Ha Lô.
- Cái gì mà Ha Lô? Là Vu Không mới đúng, các ngươi làm sao vậy?- Vu Không còn đang chờ đợi bọn họ hô vang tên mình, đến cùng vẫn là hắn tự mình ảo tưởng.