Sở dĩ Vu Không vội vã mà chào tạm biệt họ. Là bởi vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Chiều nay, hắn có hẹn với Y Lan. Tất nhiên là phải về sớm một chút rồi. Còn phải chuẩn bị để mà gặp gỡ người ta nữa.
- Cút hà, cô chờ ta có lâu không?- Vu Không bất thình lình xuất hiện sau lưng đối phương, ý đồ tạo bất ngờ cho cô ta.
- Ngươi về rồi!- Y Lan đang nô đùa cùng với Ái Ly, vui vẻ phải biết. Thấy hắn đã về, cô ta liền cất tiếng chào.
Ái Ly lúc này, dưới sự nuôi dưỡng của hắn. Đã có thể chạy nhảy quanh sân, vô tư mà vui đùa. Nhưng hắn nhìn mãi, lại không biết nó là con gì, chỉ biết nó rất thích uống sữa, nhìn lại giống con mèo. Hắn cũng mặc kệ luôn, không quan tâm đến vấn đề này nữa.
- Ngươi chăm sóc Ái Ly tốt thật, mấy ngày trước nó còn ốm yếu, nay đã có thể chạy nhảy rồi. Hay thật!- Y Lan nói lời khen ngợi, lỗ mũi hắn như muốn nổ tung vậy.
- Còn phải nói sao! Ta là ai, là Vu Không đấy. Mấy chuyện nhỏ nhặt này, sao mà làm khó được ta!- Vu Không được đà, liền khoe mẽ hết cỡ.
- Tặng cô này!- Vu Không bất ngờ lấy ra một bó hoa, đưa đến trước mặt đối phương mà tặng lấy.
- Hoa sao? Đẹp thật, còn thơm nữa. Ngươi tìm ở đâu thế?- Y Lan nhận lấy bó hoa vàng rực đó, hương thơm ngào ngạt nhưng đầy êm dịu. Cô ta không khỏi thích thú.
- Hì hì, là ta vô tình tìm thấy đấy, cô thích là được!- Thấy đối phương nhận lấy bó hoa của mình, Vu Không vui mừng lộ rõ trên mặt.
(Ngon! Bước đầu đã thành, tiếp theo đây thì dễ rồi!) Vu Không đã mơ về viễn tưởng ngôi nhà và những đứa trẻ nhưng đó, cũng chỉ mãi là viễn tưởng.
- Xem ra ngươi rất rảnh nhỉ?- Đúng lúc này, Bản lại xuất hiện, chế giễu lấy hắn. Theo sau Bản, còn có mấy người nữa.
- Chuyện này... Liên quan gì đến ngươi?- Vu Không thấy người đến là đối phương, còn là không mấy thiện cảm, dự là phiền phức rồi đây.
- Ta chỉ là muốn xem xem, người mà Tộc trưởng tin cậy, ra sao mà thôi. Xem ra, cũng chẳng ra làm sao cả. Các ngươi nói xem có phải không?- Bản cười giễu, mỉa mai lấy hắn.
- Đây là thú săn mà ta bắt được đấy. Thế nào, có phải là hơn tên vô dụng nhà ngươi không?- Bản từ trong người lấy ra một con gà rừng to béo mà lên mặt với hắn.
- Hừ, chỉ chút này? Khoe khoang gớm nhỉ?- Nhưng như thế, Vu Không cũng không đặt đối phương vào mắt.
- Ý, Y Lan, cô cũng ở đây à? Đừng có nói là, cô ở đây với hắn đấy nhé? Hắn thì có gì tốt, cô theo bọn ta có phải tốt hơn không!- Bản lúc này, mới để ý đến Y Lan phía sau hắn. Muốn đưa tay bắt lấy cô ta nhưng mọi chuyện, nào đâu có dễ dàng đến như vậy.
- Định làm gì thế? Đây không phải là chỗ ngươi muốn làm gì thì làm đâu!- Vu Không nắm chặt lấy bàn tay tên đó, nghiêm mặt mà nói. Tức thì, đám người bọn họ vây quanh lấy hắn, ai nấy cũng đều bặm trợn.
- Hừ, các ngươi muốn làm gì đây? Muốn đánh ta à?- Trước một màn này, Vu Không lại không chút nao núng, bình thản mà mặt đối mặt với bọn họ.
- Đánh ngươi thì đã làm sao, một tên ngoại tộc như ngươi. Ta còn không đánh được chắc?- Bản hất tay hắn ra, định vung đấm nhưng lời của hắn lại khiến tên này tức khắc dừng tay lại.
- Đánh ta, được thôi. Nếu như ngươi không sợ Tộc trưởng trách phạt thì cứ tự nhiên mà ra tay!- Vu Không liền đem Tộc trưởng làm tấm bùa hộ thân của mình, đem quy định của tộc ra mà đàn áp đối phương.
- Hừ, đừng nói ta ta không cho các ngươi cơ hội. Nếu như ngươi đã tự tin đến vậy. Vậy chi bằng, chúng ta cược đi. Ai thua sẽ tùy người thắng quyết định. Xem xem ngày mai, đám người các ngươi hay ta, ai sẽ là người bắt được nhiều thú hơn!- Vu Không bệnh sĩ nổi lên, liền ra oai trước mặt Y Lan.
- Dựa vào ngươi cũng dám thách thức ta!- Bản thu tay lại, mặt hầm hầm mà như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
- Anh Bản, anh quên rồi sao? Hắn mới vừa thắng Phảng đấy, hình như dựa cái gọi là bẫy của hắn thì phải!- Người bên cạnh nói nhỏ vào tai Bản, quan ngại không ít.
- Sao, sợ rồi à? Sợ rồi thì cút đi! Đừng ở đây mà chướng mắt ta nữa!- Vu Không khinh thường mà xua đuổi đối phương, giở trò khích tướng.
- Cược thì cược, bọn ta đông người còn sợ ngươi chắc!- Bản thẹn quá hóa giận, không ngần ngại mà đồng ý lấy.
- Ngươi biết không, ta rất thích loại người vừa ngu vừa đần như ngươi đấy. Biết là người thua rồi mà vẫn dám cược, khá khen cho một tinh thần quả cảm mà!- Vu Không nhếch mép mỉm cười đầy đắc chí nhưng không kém phần gian tà.
- Vậy hẹn ngày mai, giờ này trước mặt Tộc trưởng, chúng ta phân định thắng thua vậy!- Vu Không một thân khí phách hiên ngang, thành lập ước định với bọn họ.
- Vu Không, ngươi sao lại thi săn với bọn họ rồi?- Đợi cho đến khi đám người đó rời đi hết, Y Lan mới lo lắng mà nói.
- Bọn họ dám trêu ghẹo cô, ta làm sao mà để yên được. Cho dù có liều cái thân này, ta cũng phải bắt bọn họ trả giá!- Vu Không nắm chặt lấy bàn tay đối phương, mặc cho cô ta muốn rút về hắn vẫn nếu lấy, nói lời đường mật, thổ lộ một tấm chân tình.
Ngày hôm sau, mặt trời chỉ mới vừa nhô. Vu Không đã cùng với ba người Văn, Tả, Màu đi sâu vào rừng. Kiểm tra những chiếc bẫy mà hắn đã đặt trước đó. Giờ là lúc, thu hoạch thành quả mà bọn họ xứng đáng có được.
- Hai bác nói xem, bẫy này của chúng ta có bắt được thú không?- Tả nói nhỏ với Màu và Văn, không khỏi ngờ vực lấy hắn.
- Ai mà biết được, cứ chờ xem đi!- Văn đối với hắn cũng là nửa tin nửa ngờ, khó mà trả lời được câu hỏi đó.
- Yên tâm đi, theo ta các ngươi sẽ không thiệt. Ta là ai, là Vu Không. Ta có thịt để ăn, nhất định sẽ không để các ngươi chịu đói!- Vu Không vỗ ngực tự xưng, tăng cường vị thế trong lòng bọn họ.
Đột nhiên, xa xa lại có tiếng kêu truyền đến. 'Éc éc éc' từng hồi, vang rền cả một khu rừng. Bọn họ dừng bước chân lại, lắng nghe tiếng kêu đó. Nghe ra, là một con lợn rừng, còn là một con lợn rừng không nhỏ.
- Nghe thấy gì không? Là tiếng của lợn rừng đấy. Nhanh đi xem nào!- Vu Không hào hứng, phấn khởi mà bước nhanh về phía trước.
Ba người kia cũng tăng nhanh tốc độ hơn, theo âm thanh mà đến. Mắt thấy là một con lợn rừng to lớn, có hai chiếc răng nanh dài, nặng hơn trăm kí đang không ngừng ủi mạnh vào chiếc lồng. Nhưng cho dù nó có làm gì đi chăng nữa, cũng là phí công vô ích. Không sao thoát khỏi chiếc bẫy đang giam giữ lấy nó.
- Còn sức như vậy à, xem ra là mới vừa mắc bẫy rồi!- Vu Không ngắm nhìn con mồi trước mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy hài lòng.
- Thấy gì chưa, đó là con mồi đầu tiên của chúng ta đấy. Không chỉ một con thôi đâu, sau này còn có nhiều nữa. Tha hồ mà ăn!- Vu Không chỉ vào con lợn rừng, rồi chỉ bao quanh lấy khu rừng này, hùng hồn mà nói.
- Bắt được lợn rừng thật này, vậy là mẹ con có thịt ăn rồi. Hay quá!- Tả rạng rỡ mà vỗ tay một cái thật to, như muốn nhảy dựng lên, vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt non nớt này.