Ở tộc Ha này, lấy sức mạnh làm đầu. Chỉ những người có sức mạnh, những thợ săn thực thụ, mới có được sự nể phục của những người khác. Vu Không thì cũng rõ rồi đấy, sức lực gần như là không có. Nếu không phải lệnh của Tộc trưởng, bọn họ dễ gì nghe theo lời hắn.
- Các ngươi đừng nhìn ta, ta cũng không muốn đâu. Là Tộc trưởng bắt làm đấy, có ý kiến gì thì nói với Tộc trưởng ấy. Còn không có ý kiến gì thì làm cho nhanh đi còn về, trời sắp tối rồi đó!- Vu Không hối thúc bọn họ, bọn họ chẳng hề để tâm tới. Tốc độ làm việc, vẫn cứ như là rùa bò vậy.
- Đám người này rề rà quá, chẳng có chút nào là nhiệt huyết cả. Cứ tiếp tục thế này, không biết bao giờ mới xông đây? Phải nghĩ cách mới được!- Thấy tình hình không được khả quan, Vu Không không khỏi trầm tư suy ngẫm.
- Làm cái này thì có ý nghĩa gì, còn thua ta tự mình đi săn nữa. Ít nhất, cũng sẽ phí thời gian vào việc vô bổ này!- Bản tay thì èo uột, miệng thì lầm bầm không ngớt. Làm chẳng đâu vào đâu nhưng được cái là hay phàn nàn về công việc.
- Đúng rồi, làm cái này chẳng có ích lợi gì cả. Ngươi thích thì làm, không thích thì thôi. Ta không ép ngươi. Còn ai cảm thấy không làm được thì có thể rời đi. Ta sẽ không nói gì, Tộc trưởng mà hỏi tới sẽ do ta gánh vác. Còn ai xác định ở lại thì nghiêm túc làm cho ta, đừng có mà lề mề nữa!- Vu Không lớn tiếng mà nói, bước đầu lập uy của bản thân.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức im bặt. Có mười người thì hết thảy bảy người nhìn nhau, gật đầu rời đi. Bọn họ từ lâu đã bất mãn với hắn rồi, chỉ chờ lời này. Còn ba người kia thì nhìn nhau, không biết là nên đi hay ở lại. Dù sao, chuyện này cũng khó lựa chọn quá đi.
Những người được phân đến làm bẫy, đa phần đều là những người đã quá tuổi hoặc là quá trẻ, không thể đi săn. Tộc Ha lại có quy định, chỉ khi lao động mới có thể nhận lấy phần thức ăn tương ứng. Bọn họ cũng chỉ được phân công đến đây mà thôi, nào đâu có dám ý kiến gì nhiều.
- Các ngươi đã lựa chọn ở lại rồi thì nhất định phải nghe lời ta. Ta bảo gì là làm đó, cấm cải! Còn không, có thể cùng đi với bọn họ. Ta không thích người ở đây nhưng tâm tư lại ở nơi khác. Có biết không hả?- Vu Không nghiêm giọng, tiếp tục mà ra uy với họ.
Ba người bọn họ chỉ nhìn nhau mà không nói gì, ai cũng đều hiểu. Vu Không là ngoại tộc, địa vị không cao, thực lực lại không có, chỉ có đầu óc. Mà khổ nổi một điều, bọn họ lại không hiểu đầu óc là gì. Chỉ biết làm việc mình nên làm thôi.
- Được rồi, nói đi, các ngươi tên gì?- Vu Không biết là bây giờ tiếng nói của mình chưa có giá trị, cứng rắn thì phải có nhưng mềm mỏng cũng không thể thiếu được.
- Ta tên Văn, còn tên kia tên Màu, đứa trẻ này thì tên Tả!- Người lớn tuổi nhất trong bọn họ đứng ra, giới thiệu sơ lược từng người.
- Rồi, ba người các ngươi theo ta. Đảm bảo sẽ không thiếu thịt ăn!- Vu Không vỗ ngực bảo đảm, tự tin có thừa.
Bảy người rời đi ban nãy, hùng hồn là thế. Nhưng không tránh khỏi lo lắng trong lòng. Ai mà biết được, Vu Không sẽ làm gì, liệu có báo chuyện này lên trên hay không. Đến lúc đó, họ khó mà tránh khỏi trách phạt.
- Chúng ta cứ đi như thế này, sẽ không sao chứ?- Có người nhịn không được, lo sợ mà hỏi.
- Không phải hắn đã nói rồi sao, mọi chuyện sẽ do hắn chịu trách nhiệm. Tộc trưởng có trách tội tới cũng là trách hắn, không phải trách chúng ta. Không có gì là phải lo cả!- Bản, thân là người dẫn đầu. Hoàn toàn không để chuyện này vào trong mắt. Mấy người kia thấy vậy cũng đỡ sợ hơn, không còn lo lắng về nó nữa.
Vu Không sau khi sắp xếp xong mọi việc, hắn liền tìm đến Tộc trưởng để triệt để giải quyết một số chuyện. Đối với hắn mà nói, chuyện làm bẫy phải được làm rõ. Bằng không, đó sẽ là mối nguy hại về sau.
- Tộc trưởng đại nhân, ta có chuyện muốn nói với ngài!- Vu Không sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy Tộc trưởng bên mép rừng.
- Nghe nói, ngươi đã đuổi đám người kia đi rồi. Chuyện này là sao, nói rõ xem nào!- Tộc trưởng cũng vừa mới nghe chuyện này, thấy hắn liền hỏi cho thỏa.
- Ta chính là muốn nói với ngài chuyện này này. Ta không có đuổi bọn họ, là bọn họ không hợp với ta. Ta không còn cách nào khác, chỉ đành để bọn họ đi thôi!- Chuyện này, Vu Không sớm đã có dự tính. Hắn không cần người quá đông, hắn chỉ cần người biết nghe lời. Đông mà không giúp ích được gì thì cũng chỉ tổ thêm phiền phức.
- Vậy còn bẫy thì sao, bao lâu nữa thì hoàn thành?- Tộc trưởng phần nào đã hiểu được sự tình, tùy ý để hắn quyết định vậy.
- Ta còn giữ lại ba người, Văn, Màu, Tả. Chỉ ba người này, cho ta thời gian ba ngày là đủ!- Vu Không giơ ra ba ngón tay, nhẹ cười mà nói.
Ba ngày sau, bẫy mà Vu Không chế tác, sơ lược đã hoàn thành được 5 cái. Số lượng tuy không nhiều nhưng chất lượng thì không tệ một chút nào cả. Có thể bắt được một con lợn rừng 100 đến 200 kí là chuyện không thành vấn đề.
Loại bẫy mà hắn thiết kế, là bẫy chuồng. Y như cái chuồng vậy, nhưng kích thước nhỏ hơn. Làm bằng gỗ tươi, cân nặng có đến 100 kí. Được làm tỉ mỉ, đặt thức ăn làm mồi. Chỉ cần lợn rừng bước vào, cửa sẽ lập tức sập xuống. Cho dù nó có khỏe đến mấy, cũng không sao thoát được.
- Ừm, không tệ! Tạm thời nhiêu đây là đủ rồi, chúng ta thử nghiệm thôi!- Nhìn vào thành quả trước mặt, Vu Không gật đầu đầy hài lòng.
- Thử nghiệm, đó là cái gì?- Ba người Văn, Màu, Tả nhìn hắn, nghe không hiểu lời mà hắn ta nói.
- Tất nhiên là xem xem bọn chúng có hiệu quả hay không rồi. Tốn công nhiều đến vậy, bắt không được một con thú to. Vậy, chẳng phải là tốn công phí sức sao?- Vu Không chấp hai tay giữa ngực, cao giọng mà nói.
Thế là, dưới sự sắp xếp của hắn. Bốn người bọn họ khiêng từng chiếc bẫy một, đặt ở vị trí mà lợn rừng thường lui tới nhất. Chỉ có như vậy, mới tăng cao xác suất thành công của bọn họ tăng thêm một phần.
- Đặt ở đây đi! Cố lên, thêm bốn cái nữa là rồi rồi!- Vừa làm Vu Không vừa khích lệ lấy bọn họ, nâng cao tinh thần làm việc của mọi người.
- Mệt quá! Gắng đi! Sắp xong rồi- Bốn người bọn họ, sức lực chẳng có bao nhiêu cả. Đều là gắng sức mà làm, miễn cưỡng cũng xem như là đâu vào đấy. Ai nấy, cả người cũng đều lấm lem, đổ đầy mồ hôi.
Hắn không chỉ đặt năm cái bẫy lớn mà còn đặt thêm vô số cái bẫy nhỏ nữa. Đây cũng là đề phòng vạn nhất, bẫy lớn không có thì còn có cái mà gỡ gạc lại được. Còn hơn là trắng tay không có gì, bị đám người kia cười cho thúi mặt mất.
- Xong, chỉ cần chờ thành quả nữa là được. Giải tán đi, ai về nhà nấy. Ngày mai chúng ta quay lại kiểm tra xem, kết quả như nào!- Vất vả hồi lâu, Vu Không cũng xem như là đã hoàn thành tất cả, chỉ chờ thành quả nữa là xong.
- Chỉ như vậy thôi sao? Thật là sẽ bắt được thú?- Tả, người nhỏ nhất ở đây, chỉ mới 12 13 tuổi. Nghi hoặc mà hỏi hắn.
- Sao lại không, cứ chờ đó đi rồi biết. Giờ thì không còn gì nữa rồi, về thôi! Đi hẹn hò là đi hẹn hò, tình yêu ơi, ta đến đây!- Vu Không nói rồi, liền tung tăng mà rời đi.