Vu Không còn đang sầu đời, trong vô tình lại gặp được chân ái của đời mình. Không biết buồn là gì nữa, hai mắt sáng rực như đèn pha ô tô. Chăm chăm mà nhìn lấy đối phương, hắn nhìn không ngại nhưng người ta bị nhìn cũng biết ngại.
- Vậy ta giao nó cho ngươi vậy, nhớ thay ta chăm sóc nó cho thật tốt!- Y Lan giao cho hắn, rồi xoay người nhanh chóng rời khỏi đây.
- Đi cẩn thận nhé!- Vu Không đưa tiễn đối phương, ánh mắt lại lưu luyến không rời.
- À, ta có thể thường xuyên đến thăm nó được không?- Y Lan quay đầu lại, xe tóc còn là có chút ngại ngùng.
- Có thể, có thể! Một ngày đến mấy lần cũng được nữa! Hi hi!- Vu Không lòng như mở cờ, sướng đến điếng người.
- Ngon, người đâu mà đẹp thế không biết, tấm lòng lại bồ tát nữa. Chậc chậc chậc, hết nước chấm mà!- Nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, Vu Không tâm tình thổn thức như thiếu nữ mùa xuân vậy.
- Ngươi làm gì mà vui thế?- Giữa lúc này, Ha Lô lại đi đến. Thấy cái vẻ mặt yêu đời của hắn, không khỏi lấy làm lạ.
- Không nói cho ngươi biết đâu, hì hì!- Vu Không quay người đi vào trong, vui vẻ mà ngân nga câu ca.- Tình yêu đến rồi, tình yêu đến rồi. Dậy đi thôi, dậy đi thôi. Là la lá là la!
Vu Không chăm thú con còn hơn là chăm bản thân mình nữa. Vì để tình yêu của hắn đơm hoa kết trái, công sức bỏ ra là nhiều vô số kể. Vì để thú con khỏe lại, hắn cất công cả tiếng mà tìm kiếm thức ăn cho nó.
- Ủa, sao không ăn cỏ vậy nè? Là động vật ăn thịt à? Cũng không ăn, chuyện gì đây?- Vu Không đút cho nó ăn, gì nó cũng không ăn hết. Điều này khiến cho hắn nhất thời có chút hoang mang, không biết phải làm sao mới phải.
- Giờ mới để ý kĩ, con này là con gì vậy? Răng thì nhọn, mắt thì xéo, lông thì trắng, còn có cả móng vuốt nữa. Không phải là thú ăn thịt đấy chứ? Kệ nó, vì đường tình duyên của ta. Thú ăn thịt thì có là gì cơ chứ? Tạm thời kiếm sữa cho nó uống vậy!- Vu Không sau khi xem xét một lượt, lúc này mới phát hiện ra điểm bất thường trên người thú con. Nhưng tình yêu sớm đã che mờ lí trí của hắn, hắn cũng chẳng rảnh mà bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt này.
Thế là, hắn thử đủ mọi cách. Không thể để cho tình yêu chưa kịp đơm hoa của mình, cứ thế mà héo tàn được. Cũng mai là, thú con này chịu uống sữa, mới không đến nổi nào. Còn sữa hắn tìm được ở đâu thì Vu Không không nói.
- Ăn rồi, ngon! Ta còn không trị được ngươi sao?- Vu Không lấy đó làm vui mừng, cả người phấn chấn hơn hẳn. Ra sức mà nuôi dưỡng lấy con thú con này.
...
- Sao lâu thế rồi còn chưa quay lại? Vậy mà nói khi nào rảnh sẽ quay lại thăm. Phụ nữ càng đẹp đúng là càng biết lừa người mà!- Vu Không cách đối phương một ngày như cách ba thu, ngóng trông mà dài cả cổ. Ngóng còn hơn là mẹ ngóng đi chợ về nữa.- À, tới rồi!
Ông trời cuối cùng cũng chiều theo lòng người, xa xa là bóng dáng của đối phương đi đến. Cả người phấp phới trong gió, hắn lập tức có sức sống trở lại. Không quên ăn mặc chải chuốt lại một lượt, nhiệt tình mà đón tiếp đối phương.
- Y Lan, cô tới rồi! (Làm ta chờ hơi bị lâu đấy!)- Người còn chưa tới, Vu Không đã mở lời chào.
- Ta đến để thăm thú con, có làm phiền đến ngươi không?- Y Lan nào đâu có để ý đến hắn, chỉ quan tâm đến chuyện của thú con mà thôi.
- Không phiền, không phiền. Có gì mà phiền cơ chứ? Cô rảnh thì cứ đến đây đi, không sao cả. Người khác thì không biết chứ riêng cô, ta lúc nào cũng sẵn sàng đón tiếp cả!- Vu Không vừa nói, vừa giao thú con ra cho cô ta chơi. Từ cái dáng vẻ yếu ớt ban đầu, qua bàn tay hắn nó phần nào đã khởi sắc.
- Thú con hình như là tốt hơn thì phải!- Nhìn nó cựa nguậy đầy sức sống trong lòng bàn tay của mình, Y Lan nở ra một nụ cười đầy hạnh phúc.
- Gọi là thú con hoài cũng không hay. Hay là chúng ta đặt cho nó một cái tên đi!- Vu Không ngồi xuống bên phải cô ta, lân la mà bắt chuyện.
- Tên? Tên sao? Tên gì thì mới hay đây?- Y Lan nhìn ngắm thú con, suy nghĩ mãi lại chẳng nghĩ được cái tên hay nào.- Lông Trắng? Bé Nhỏ? Bốn Chân? Mới Nhú?
- Nếu cô đã không có, vậy ta mạo muội vậy, gọi nó là Ái Ly đi!- Vu Không thấy đối phương suy nghĩ lâu đến như vậy mà chẳng được cái tên nào, liền thay cô ta mà đặt lấy một cái tên hay.
- Ái Ly, cái tên này nghe cũng hay đấy. Vậy gọi nó là Ái Ly đi!- Y Lan bế thú con vào lòng, cười híp hết cả mắt.- Ái Ly, Ái Ly!
- Phải gì giờ có cái điện thoại thì hay biết mấy, chụp một tấm là có thể ngắm nhìn cả ngày rồi. Hết sảy con bà bảy. Đáng tiếc, điện thoại của ta hư rồi. Muốn chụp cũng chụp không được!- Vu Không ngẩn ngơ trước nhan sắc này. Điện thoại của hắn, sau tia sét kia đánh xuống, sớm đã không dùng được nữa. Nếu không, hắn thật là muốn chụp vài bức hình đẹp để làm kỉ niệm.
- Ngươi sao lại... Cứ nhìn ta hoài thế? Bộ, mặt ta dính gì à?- Y Lan thấy hắn cứ nhìn mình mãi, không hiểu liền hỏi.
- Hả? Làm gì có, ta nhìn Ái Ly mà. Cô có phải, nhìn lầm rồi không hả? (C·hết tiệt, xém chút nữa là bị phát hiện rồi. Phải thu liễm lại một chút mới được!)- Vu Không gượng cười, tìm một cái cớ mà lấp liếm cho qua. Để đối phương phát hiện hắn có ý đồ gì đó bất chính, sợ là sau này muốn gặp mặt cũng khó.
- Vậy sao? Ta cứ cảm thấy, ngươi cứ nhìn ta thì phải. Chắc là do ta nhìn nhầm rồi?- Y Lan nhích qua bên trái một chút, cách xa lấy hắn.
- Là cô nhìn nhầm chứ gì nữa. Có trái cây này, ăn không?- Vu Không cũng nhích qua gần bên cô ta, vội chuyển đổi chủ đề.
- Thôi, không cần đâu. Ta còn có việc bận, phải đi rồi!- Y Lan đứng dậy, tìm cớ mà rời đi trước.
- Way, gấp thế, ở lại chơi thêm một chút đi!- Vu Không muốn nếu kéo lấy nhưng đối phương sớm đã đi mất. Muốn nếu cũng nếu không được.
- Xì, đi sớm vậy. Xem ra, không thể gấp được rồi. Từ từ vậy!- Vu Không nâng thú con trong lòng, nhẹ cười đầy nham hiểm.- Giữ được ngươi trong tay, ta còn sợ cô ta không đến nữa sao?
Một bên khác, ngoài việc thuần hoá thú ra. Vu Không còn có một công việc khác, đó là hướng dẫn người trong tộc Ha làm bẫy thú. Đây là Tộc trưởng chỉ định, hắn dù có muốn hay không cũng phải nghe theo.
- Đúng vậy, đúng vậy, cứ tiếp tục như vậy là được!- Vu Không hướng dẫn lấy bọn họ, từng bước mà hoàn thành từng cái bẫy một.
Đều là những loại ngoại cỡ, chuyên dùng để bẫy lợn rừng. Hay bất cứ con gì có kích thước tương đương đều được. Nếu như không phải công cụ của bọn họ thô sơ, cũng sẽ không tốn công tốn sức như này. Hai ngày mà chỉ hoàn thành được có hai cái.
- Chúng ta đường đường là thợ săn của bộ tộc. Sao lại phải nghe lời tên ngoại tộc đó chứ?- Có người bất mãn, lầm bầm mà nói sau lưng hắn.
- Bớt nói lại đi, đây là ý của Tộc trưởng đấy. Ngươi không phải không thấy, lần trước hắn dựa vào cách này săn được rất nhiều thú sao?- Cũng có người thấy hắn đáng tin, nguyện ý tin theo.
- Đã hai ngày rồi, có săn được con thú nào đâu. Ta thấy, lần đó là hắn mai mắn thì có!- Bản, người bất mãn với hắn. Là thợ săn nhưng lại là thợ săn hạng bét, nếu không cũng không bị phân đến đây làm bẫy.