Một lúc lâu sau, Ha Lô mới trở lại. Nét mặt hân hoan lộ rõ, tựa như có chuyện vui vậy: 'Vu Không, tộc trưởng đại nhân muốn gặp ngươi!'
- Ta còn chưa ăn xong nữa mà, đợi một chút đi. Trời đánh tránh bữa ăn!- Vu Không đang gặm một chiếc đùi, miệng nhai nhồm nhàm mà đáp.
- Nhanh lên đi, để đó một chút ăn cũng được!- Ha Lô nắm lấy tay hắn, cứ thế mà trực tiếp kéo đi.
- Gì mà gấp thế? Thịt của ta!- Miếng ăn đến miệng còn bị tuột mất, Vu Không tiếc hùi hụi.
Trong hang động, trước mặt là Tộc trưởng và Vu sư. Vu Không cùng với Ha Lô bước vào. Bầu không khí còn là có chút căng thẳng. Nhưng đối với hắn, chuyện này cũng quá là quen thuộc đi. Một người bị sếp mắng một ngày tám lần như hắn, thì chuyện này không có gì là khó cả.
(Sao cảnh này quen quen thế ta? Giống như cấp trên hỏi về dự án vậy. Tới đây rồi, mà cũng không tránh khỏi sao?) Vu Không thầm nghĩ.
- Nghe nói ngươi muốn thuần hoá dã thú. Chuyện này là sao, ngươi nói rõ ra xem nào!- Tộc trưởng oai nghiêm cất tiếng, chăm chăm mà nhìn lấy hắn.
- Thuần hóa chính là đem bọn chúng nuôi nhốt lại. Khi cần có thể. Thậm chí còn có thể dùng sức lực của bọn chúng để mà lao động!- Vu Không đem lợi ích có được, hết thảy nói ra.
- Chuyện này khó lắm, đã là dã thú thì rất khó để nuôi bên cạnh. Tộc chúng ta, cũng từng có người thử qua cách này. Nhưng tất cả, đều đã thất bại!- Vu sư nhẹ lắc đầu, nhàn nhạt mà nói.
- Chúng ta có thể nuôi dưỡng những con non, bọn chúng dễ thuần hoá hơn nhiều!- Vu Không xoa cằm, chẳng mấy chốc đã giải quyết vấn đề được đưa ra.
- Đúng vậy, Tộc trưởng, Vu sư, hai người thử nghĩ mà xem. Thú đó nếu như được thuần hóa, sau này chúng ta sẽ không lo đến vấn đề về thức ăn nữa rồi!- Ha Lô bên cạnh cũng nói thêm vào, ủng hộ chuyện này.
- Vậy chuyện này, ta giao cho ngươi đấy, Vu Không. Sau này, có động vật nhỏ đều sẽ đưa đến cho ngươi chăm sóc!- Tộc trưởng nhìn Vu sư, hai người không hẹn mà cùng gật đầu với nhau.
- Ôi, chuyện này ai làm thì làm đi, đừng kêu đến ta. Ta chỉ tiện miệng thế thôi, ta mà nuôi, con gì sống cho được! (Đang ăn ở không, các người lại bảo ta nuôi thú. Có điên mới rước khổ vào người!)- Vu Không tìm cách khước từ, tránh rước hoạ vào thân.
- Chuyện này là do ngươi nghĩ ra, tất nhiên sẽ do ngươi đảm nhận!- Mặc cho hắn có chối từ như nào, Tộc trưởng cũng vẫn giao nhiệm vụ này cho hắn giải quyết.
- Tộc trưởng đại nhân, ngài đây là đang làm khó ta đấy. Thân ta ta còn lo chưa xong, ta lo được cho ai mà ngài giao chuyện này cho ta làm. Ngài vẫn nên là, tìm một người đáng tin cậy khác đi!- Vu Không nhăn mặt, tìm đủ mọi lí do để mà phó thác.
- Hửm?- Tộc trưởng nhướng một bên mày, vẻ mặt nghiêm nghị đến lạ.
- Không có gì, xem như ta chưa nói gì đi!- Vu Không biết còn nói nữa thì sẽ có sự không lành, chỉ đành im miệng vậy. Chuyện này cho dù hắn có muốn hay không, cũng không tới lượt hắn quyết định.
- Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Ha Lô, có gì thì trợ giúp cho hắn. Nếu như không còn chuyện gì nữa, hai ngươi lui xuống trước đi!- Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Tộc trưởng phất tay cho lui.
- Vu sư, cảm thấy thế nào?- Đợi cho hai người rời đi, Tộc trưởng mới quay sang Vu sư mà hỏi.
- Không rõ, chỉ là cảm thấy tên đó sẽ làm nên chuyện thôi. Cứ chờ mà xem vậy!- Vu sư chống gậy, đứng dậy rồi nói.
Vu Không giờ đây, một mặt chầm dầm. Không ngờ tới chỉ vì lỡ lời, hắn lại tự mình đeo gông lên người. Nếu biết sớm có một màn này thì đã không nhiều chuyện mà nói ra. Liếc nhìn sang Ha Lô bên cạnh, tức lại càng thêm tức.
- Tại ngươi không đó, giờ thì hay rồi. Đang rảnh rỗi lại chuốc khổ vào người, rõ khổ!- Vu Không nghiến răng nghiến lợi, buông lời trách móc.
- Ta thấy chuyện này tốt mà, ngươi có việc để làm. Sau này sẽ không sợ không có thức ăn nữa!- Ha Lô thì ngược lại, vui vẻ mà đáp.
- Tốt cái bíp ấy, như thế là ta mắc kẹt tại đây. Làm sao mà có thời gian rảnh để tìm đường về nhà nữa?- Vu Không mặt không vui là mấy, càm ràm mãi không thôi.
- Cái bíp là cái gì?- Ha Lô gãi đầu, khó hiểu mà nhìn đối phương.
- Giờ không phải là lúc hỏi ba cái tào lao đó đâu. Nghiêm túc một chút đi có được không hả?- Vu Không như muốn tức điên lên, nhăn hết cả mặt mà nói.
- Ba cái tào lao là ba cái gì?- Ha Lô vẫn chưa có ý định dừng lại, tiếp tục mà hỏi.
- Aaa, tức c·hết ta mà. Không nói ngươi nữa, đi đây!- Vu Không giận dữ bỏ đi, để lại đây Ha Lô ngơ ngác mà đứng nhìn.
Rất nhanh, chuyện thuần hoá này đã truyền khắp bộ tộc. Trước nay, bọn họ chỉ quen với việc đi săn và hái lượm. Nào đâu có cái gọi là thuần hoá này. Khi không lại phải làm chuyện không quen, nhất thời sẽ khó để mọi người chấp nhận.
- Các ngươi nghe nói gì không? Tộc trưởng đại nhân muốn cái gì mà thuần hoá thú săn đấy?
- Ta có nghe nói chuyện này, hình như là do tên ngoại tộc nói ra thì phải?
- Thú săn không ăn còn nuôi làm gì không biết nữa, tốn công thế?
- Đó là ý của tộc trưởng, chúng ta còn có thể làm gì khác sao? Tuân theo thôi!
Lúc này, một con gái ở cách đó không xa, nghe hết cuộc trò chuyện của bọn họ. Cô ta nhìn xuống lòng bàn tay của mình, một con thú nhỏ chỉ mới vừa mở mắt đang nằm gọn trong lòng bàn tay của cô ta. Nó yếu ớt mà kêu lên từng tiếng 'Eo eo ẻo!'
Đối phương đứng trước hang động, nửa muốn đi vào nửa lại không muốn làm phiền lấy hắn, chần chừ mãi không quyết. Vu Không thì thấy ai đó đi qua đi lại trước cửa hang mình, liền cất tiếng mà nói vọng ra: 'Là ai vậy? Lén la lén lút trước nhà ta, muốn c·hết sao?'
- Ngươi... Là Vu Không? Người mà tộc trưởng chỉ định thuần hoá thú?- Đối phương bước tới một bước, dè dặt mà mở lời.
- Là ta đây, tìm ta có việc gì không? Nói trước, ta bận lắm đó. Có chuyện gì thì nói nhanh, còn không thì đi đi! Ây, cô em này, tìm anh đây không biết có chuyện gì? Anh rảnh lắm, nói tới chiều cũng được nữa!- Vu Không ban đầu còn muốn xua đuổi nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt cùng với dáng người của đối phương, hắn lập tức thay đổi thái độ, niềm nở mà đón tiếp.
Khuôn mặt bầu bĩnh, đôi môi anh đào, hai mắt to tròn. Cơ thể lại cái dáng vẻ yêu kiều, ba vòng đều chuẩn cả ba vòng. Ẩn hiện dưới lớp da thú, là từng thớ thịt nhấp nhô. Chỗ lòi cần thì có lòi, chỗ cần lõm thì có lõm. So với các cô gái xinh đẹp thời hiện đại mà hắn gặp, cô ta không hề thua kém bất cứ một ai cả. Vả lại đây còn là kiểu người mà hắn thích, hắn không niềm nở mới là lạ ấy.
- Ta tên Y Lan! Nghe nói là ngươi biết cách thuần hoá thú. Hôm trước, ta vô tình bắt gặp một con thú con. Ta đút gì nó cũng không ăn cả. Nó lại yếu ớt như sắp c·hết vậy. Ngươi xem, có thể nuôi dưỡng nó được không?- Y Lan đem thú con ra mà đưa đến trước mặt hắn.
Nhìn vào bộ lông màu trắng, đôi tai vểnh lên, hàm răng có chút sắc nhọn đó. Vu Không lại chẳng mải mai quan tâm tới đây là thú gì, hắn chỉ quan tâm tới vẻ xinh đẹp của đối phương mà thôi. Còn những thứ khác điều không quan trọng.
- Đúng vậy, đúng vậy! Ta kiến thức một đầu, thuần hoá hay chăm sóc thú đều được cả!- Vu Không gật đầu lia lịa, hai mắt thì dán chặt vào người đối phương mà nhìn lấy nhìn để, nhìn như được mùa, một chút cũng không rời.