Nguyên Tổ

Chương 8: Thuần hóa



Chương 8: Thuần hóa

Đến trưa hôm sau, thời hạn của cuộc thi đã hết. Người trong bộ lạc, vì cuộc thi săn này của bọn họ mà tò mò. Đã lâu rồi, trong tộc không có chuyện vui như này. Bọn họ cũng chẳng có gì làm, liền tụ tập vây xem.

- Các người nói xem, ai trong hai người bọn họ, sẽ là người thắng đây?

- Tên ngoại tộc đó, đã hai ngày không săn được gì. Ta thấy, hắn thua cuộc là cái chắc rồi!

- Nhưng nhờ có hắn, chúng ta mới có thể dễ dàng đánh bại được tộc He. Các ngươi quên rồi sao?

- Đánh người và săn thú là hai chuyện khác nhau. Sao có thể, gộp chung mà nói được?

- Vậy thì khó nói rồi đây!

- Tộc trưởng, đây chính là thú săn ngày hôm nay của ta. Mời ngài xem!- Phảng đi đến, đem thú săn mình săn được đặt xuống trước mặt mọi người. Ba con chim lớn và hai con sóc nhỏ.

- Thú săn của ngươi đâu? Vẫn là không săn được gì sao?- Tộc trưởng nhìn sang Vu Không bên cạnh, cất tiếng mà dò hỏi.

- Hừ, chắc là không săn được thứ gì chứ gì!- Phảng gần như, đã tự cho mình là người thắng, ánh mắt khinh thường mà nhìn lấy hắn.

- Thú săn của ta à? Đi theo ta, ta sẽ cho các người thấy thế nào là sức mạnh của tri thức!- Nói rồi, Vu Không liền đi trước mà dẫn đường. Đám người bọn họ nhìn nhau một lượt, rồi lần lượt đi theo sau hắn ta.

Dưới sự dẫn dắt của hắn, bọn họ rất nhanh đã đi đến nơi cần đến. Vạch ra một tán lá, mắt thấy là vô số con thú mắc bẫy. Bọn chúng bị dây leo siết chặt vào chân, muốn vùng vẫy cũng vùng vẫy không được. Một số khác, thì bị bẫy lưới treo tòn ten trên cây. Số lượng, phải nói là nhiều gấp đôi thú săn mà Phảng bắt được trong ba ngày này.



- Thấy gì không, đó chính là thú mà ta săn được đó. Đủ để thắng được ngươi chưa?- Vu Không chỉ vào những con vật mắc bẫy đó, ngẩng cao đầu rồi ngạo mạn nói.

- Ngươi nói láo, rõ ràng là bọn chúng tự mắc kẹt tại đây. Ngươi dựa vào đâu mà nói là chúng do ngươi săn được!- Phảng không chấp nhận hiện thực này, liền lớn giọng mà chất vấn lấy hắn.

- Vậy ngươi nghĩ, bọn chúng tự nhiên dính bẫy à? Là anh, anh lùa bọn chúng đấy. Là anh, anh đặt bẫy. Là anh, vất vả ba ngày trời. Sao đến miệng ngươi, lại thành tự bọn chúng mắc kẹt vậy? Đùa!- Vu Không chấp hai tay trước ngực, làm ra vẻ ta đây mà phản bác đối phương.

- Có nhiều chuyện, không phải cứ dựa vào sức mạnh là được đâu. Còn dựa vào tri thức nữa kìa! Đây chính là sức mạnh của thời đại đấy!- Vu Không hất mặt, cao ngạo không ai bằng.

- Được rồi, thi săn lần này, là Vu Không thắng!- Tộc trưởng lên tiếng, phân định thắng thua.

- Tộc trưởng...- Phảng đứng như trời trồng, sửng sờ mà nói không nên lời. Kết quả này, tên này nhất thời khó mà chấp nhận cho được.

- Còn có chuyện gì nữa sao? Không lẽ, ngươi còn nhiều thú săn hơn hắn nữa sao?- Đứng trước câu hỏi này của Tộc trưởng, Phảng chỉ biết cúi mặt mà im lặng.

- Phảng thua rồi sao? Bất ngờ thật đấy, tên ngoại tộc đó cũng giỏi thật!- Trước một màn này, mọi người có mặt tại đây không khỏi kinh ngạc. Như thể, không tin vào mắt mình vậy.

- Thắng rồi à? Vậy ngươi cũng nên thực hiện yêu cầu của ta rồi chứ nhỉ? Đơn giản lắm. Ngươi chỉ cần hai tay nắm chặt hai cái lỗ tai của mình, đứng lên ngồi xuống mười lần. Mỗi lần đứng lên ngồi xuống, thì nói: 'Ta là một con gà, gà công nghiệp!' Chỉ đơn giản như vậy thôi, làm đi!- Vu Không được đà lấn tới, trả đũa lại một màn trước đó.

- Ngươi... Đừng có mà quá đáng!- Đứng trước cả bộ lạc, làm cái trò con bò đó thì còn gì là thể diện nữa, Phảng sao mà làm cho được.

- Có làm hay không thì bảo?- Vu Không ngữ khí lãnh đạm nhưng ánh mắt lại sắc lạnh mà nhìn đối phương, khiến cho tên đó bất giác mà ớn lạnh toàn thân.



- Ngươi... Được lắm!- Phảng siết chặt bàn tay, tức đến run người.

Đến cùng, Phảng vẫn là thỏa hiệp. Làm theo những gì mà Vu Không nói. Là một thợ săn, có thể mất mặt nhưng không thể mất đi chữ tín của mình được. Đây là điều mà bất kì thợ săn nào trong tộc Ha cũng đều phải tuân theo.

Trước mọi người có mặt tại đây, Phảng hai tay nắm chặt lấy hai tai. Không mấy là tình nguyện mà ngồi xuống rồi lại không mấy là tình nguyện đứng lên. Một mặt âm ưu, miệng thì lầm bầm nói: 'Ta là một con gà, gà công nghiệp!'

- Ha ha! Không có gì là vui cả!- Giây trước Vu Không còn ôm bụng chỉ tay vào đối phương mà cười lớn, giây sau liền làm mặt lạnh. Xoay người lại, lủi thủi rời đi.

Ngồi trước dòng suối, Vu Không bần thần lặng nhìn dòng nước chảy. Hắn vu vơ mà ném đá xuống nước, tâm tình buồn bã. Thắng thì cũng đã thắng rồi nhưng hắn lại không cảm thấy vui vẻ một chút nào cả.

- Ngươi làm sao vậy?- Ha Lô đi đến, nhìn thấy cái dáng vẻ buồn bã này của hắn, nhịn không được mà hỏi thăm vài câu.

- Không làm sao cả, chỉ là hơi nhớ nhà thôi!- Vu Không một mặt chán trường, ủ rũ mà đáp.

- Ở đó... Có gì à?- Ha Lô ngồi xuống bên cạnh hắn, hiếu kì mà hỏi.

- Có... Mà cũng không có... Chỉ đơn giản là ta không quen với cuộc sống này. Không quen với việc ăn lôn... (Ăn lông ở lỗ)... Ta muốn ăn gà rán, muốn uống nước ngọt...- Vu Không thở một hơi dài, buồn rũ rượi mà than với chả thở.

- Đó là cái gì?- Nghe hắn ta nói mà Ha Lô đơ hết cả mặt, hoàn toàn không rõ đó là những gì.

- Ngươi không hiểu được đâu, đó là tinh hoa ẩm thực, là mỹ vị nhân gian, là món ngon mà bất kì một người trẻ nào cũng đều yêu thích!- Vu Không cực lực giải thích nhưng đối phương cũng chẳng nghe hiểu là bao.



Hắn cứ như thế, đem mọi chuyện đều kể hết với Ha Lô. Chuyện vui có chuyện buồn cũng có, tâm tình cũng vì thế mà được cải thiện phần nào. Cho đến tận khuya, hai người bọn họ mới trở về.

Mặc cho Vu Không không vui thì thời gian vẫn cứ trôi, hắn vẫn phải đối mặt với thực tại. Sáng hôm sau, hắn từ trong hang động bước ra. Mùi thịt chín thơm lừng sộc thẳng vào mũi hắn, khiến cho hắn bất giác mà đói cồn cào.

- Ồ, hôm nay ngày gì mà đồ ăn nhiều quá vậy?- Vu Không theo mùi thịt chín mà đi đến, là đám người tộc Ha đang nấu ăn.

- Thì thú săn ngươi đem về đó, tất cả đều g·iết hết rồi!- Ha Lô thấy hắn đến, liền kéo hắn đến ăn cùng.

- Nhiều đến như này, có ăn hết không vậy? Các ngươi không nhốt lại sao?- Vu Không ngáp dài một hơi, rồi vu vơ nói.

- Nhốt? Tại sao lại phải nhốt?- Ha Lô lúc này, vẫn chưa để ý đến lời hắn ta nói cho lắm.

- Ăn không hết thì nhốt. Nếu như có thể thì thuần hoá chúng, để sau này còn có cái mà ăn. Chứ ăn hết rồi thì sau này còn cái gì mà ăn nữa!- Vu Không nhìn đối phương, nói rõ hết thảy.

- Thuần hóa, đó là cái gì?- Ha Lô nghe không hiểu nhưng cảm thấy, lời hắn ta nói dường như rất có lý.

- Thuần hóa, chính là đem thú hoang nuôi nhốt lại. Nói trắng ra, chính là dữ trữ thức ăn!- Vu Không đáp lời, nói ra suy nghĩ của mình.

- Làm như vậy thì được gì?- Ha Lô hỏi tiếp, suy nghĩ chợt lóe sáng.

- Sau này nếu như không có thức ăn, có thể đem bọn chúng g·iết thịt. Còn nếu như dư dả thì tiếp tục mà nuôi dưỡng. 1 thành 10, 10 thành 100, còn sợ sau này sẽ thiếu cái ăn nữa sao?- Vu Không đem thắc mắc của đối phương, tận tình giải đáp.

- Chuyện này... Để ta đi nói với tộc trưởng đã!- Nghe xong, Ha Lô vội vã mà rời đi, đến ăn cũng không ăn nữa.

- Way, chừa ta với, ta còn chưa ăn đấy!- Vu Không cũng lao vào, xé lấy phần đùi cho mình. Chê thì chê, chứ đói cũng ăn như thường hà.