Phảng đang bắt chim, lại vì một tiếng hét mà dọa chim bay mất, uổng công cả buổi. Tên này tức giận nhìn quanh, thấy Vu Không ở đây. Liền hùng hùng hổ hổ mà lao nhanh đến, ý định làm cho ra lẽ.
- Là người, ngươi dọa chim của ta chạy mất? Muốn gây sự à?- Phảng trưng ra bộ mặt dữ tợn, gằn giọng mà tra hỏi.
- Chim chiếc gì ở đây, bớt nói nhảm đi. Tránh ra, ta còn có chuyện phải làm!- Vu Không thì ngệch mặt ra đó, không quan tâm tới là mấy.
- Tên ngoại tộc ngươi, tìm c·hết có phải không hả?- Phảng nắm lấy cổ áo của Vu Không, giơ cao nắm đấm.
- Phảng, làm gì thế?- Đúng lúc này, Tộc trưởng tộc Ha xuất hiện.
- Tộc trưởng, là ngài!- Phảng thấy đối phương đến, cũng dừng tay lại.
- Buông tay ra, sao lại ra tay với khách của chúng ta vậy?- Tộc trưởng thấy tên đó như thế, liền buông lời trách mắng.
- Tộc trưởng, tên này làm con mồi của ta chạy mất. Đó là con mồi đầu tiên của ta trong hôm nay. Ta đã phải chờ đợi rất lâu, khó khăn lắm mới canh chuẩn cơ hội để ra tay. Hắn hét một tiếng, chim của ta liền bay mất, hắn lại nghênh mặt với ta. Chuyện này, ngài nói ta phải làm sao đây?- Phảng đem sự tình, nói rõ hết thảy.
- Nhưng như thế, ngươi cũng không thể ra tay với khách của chúng ta được!- Tộc trưởng nghe xong, phần nào đã hiểu rõ sự tình nhưng vẫn bảo vệ lấy Vu Không.
- Khách? Nói không chừng, hắn là do đám người kia phái đến thì sao?- Phảng đối với hắn, nghi ngờ cũng không ít.
- Săn bắt làm gì khó, chỉ do ngươi gà thôi!- Vu Không bên cạnh, lầm bầm mà trề môi chê bai.
- Ngươi...
- Phảng, bình tĩnh lại!- Tộc trưởng ánh mắt nghiêm nghị, tên đó mới không dám làm càn.
- Hừ, ngoại tộc, ngươi mạnh miệng đến như vậy. Vậy có dám cược với ta không? Xem ai, săn được nhiều thú hơn!- Phảng thấy thái độ lòi lõm đó của hắn, liền muốn cùng hắn quyết đấu một phen, dạy dỗ hắn một trận ra trò.
- Cược thì cược, sợ ngươi chắc! Nhưng mà, ngươi lấy gì cược với ta đây?- Vu Không không chút kiên nể gì, liền ra ước hẹn với đối phương.
- Người thắng toàn quyền quyết định h·ình p·hạt cho người thua!- Phảng một lời kiên định, muốn thông qua việc này mà t·rừng t·rị lấy hắn.
- Được thôi, đây là do ngươi nói không phải ta. Nhưng mà ta muốn thời gian là ba ngày, được chứ?- Vu Không giơ ra ba ngón tay, nhếch mép mỉm cười đầy khoái chí.
- Ba ngày thì ba ngày!- Phảng lập tức đồng ý, sợ rằng hắn sẽ đổi ý.
- Tộc trưởng, ngài cũng nghe thấy rồi đấy. Ta và tên này đặt cược, trong ba ngày, xem ai săn được nhiều thú hơn. Kẻ thua sẽ tùy ý bị kẻ thắng định đoạt. Mong ngài làm chứng!- Giao ước đã định, Phảng liền hướng tộc trưởng làm chứng.
- Nếu đã như vậy, tùy các ngươi vậy!- Tộc trưởng gật đầu, mọi chuyện chỉ đành để bọn họ tự giải quyết với nhau vậy.
Tộc Ha có quy định, thành viên trong tộc không thể gây gổ sinh sự đánh nhau. Thi săn bắt chính là cách thức để bọn họ giải quyết mâu thuẫn với nhau. Người thắng có thể toàn quyền quyết định h·ình p·hạt cho người thua.
- Nghe nói, ngươi thi săn với Phảng, chuyện này là thật?- Nghe được tin này, Ha Lô liền tìm đến hắn mà hỏi rõ sự tình.
- Là ngươi, ngươi hỏi làm gì, chuyện này đâu có liên quan đến ngươi?- Vu Không thờ ơ mà đáp, chẳng buồn mà nhìn tới đối phương lấy một cái.
- Thi săn, đến thỏ còn bắt không được, thì làm sao ngươi thi săn lại Phảng được?- Ha Lô đăm chiêu nhìn hắn, không khỏi hoài nghi.
- Ta tự mình có cách, ngươi không cần phải quan tâm tới đâu. Chuyện này, ta quá nửa là nắm chắc phần thắng rồi!- Vu Không tự tin tràn trề, vỗ ngực mà đắc chí.
Hôm sau, mặt trời còn chưa nhô Phảng đã ra ngoài mà đi săn. Tên đó muốn Vu Không biết, một thợ săn thực thụ là như thế nào. Còn về phần hắn, ngủ trương thây mới dậy. Chẳng có chút nào là gấp gáp cả.
- Chậc chậc chậc, ngày mới bắt đầu rồi đó à? Ta cũng phải chăm chỉ lao động mới được!- Vu Không nhìn trời đã lên đến đỉnh sào, mới đủng đỉnh mà đi sâu vào rừng. Không ai biết hắn đi đâu, chỉ thấy hắn đi rất lâu mới trở về mà thôi.
Đến chiều, Phảng đã tay xách nách mang mà trở về. Lần đi săn của tên này cũng tính là không tệ. Được hẳn cả một con nai lớn và vài con thú nhỏ. Còn Vu Không thì lại tay không mà trở về, một con cũng không có.
- Tộc trưởng, đây là vật săn của ta, mời ngài xem qua!- Phảng đặt thú săn xuống đất, liếc nhìn sang đối phương. Thấy hắn tay trắng, tên này càng là khinh ra mặt.
- Ừm! Vậy còn thú săn của ngươi đâu, Vu Không?- Tộc trưởng gật đầu hài lòng, rồi lại quay sang mà nhìn Vu Không.
- Không có!- Vu Không thản nhiên mà đáp, bộ dạng này của hắn chẳng chút nào là bận tâm cả.
- Không có? Vậy cả ngày hôm nay ngươi làm gì?- Tộc trưởng nghe được lời này, cau mày mà hỏi.
- Làm gì à? Tất nhiên là đi săn rồi!- Vu Không mặt tỉnh như ruồi, một tay chống cằm mà nói.
- Đi săn? Một con cũng không có, vậy mà nói là đi săn. Hừ, xem ra ngươi cũng chẳng được tích sự gì cả!- Phảng chế nhạo lấy hắn, trả lại cục tức trước đó.
- Ngươi thì biết cái gì, bỏ con săn sắt bắt con tôm. Đó mới là việc mà người thông minh nên làm!- Vu Không cũng không chịu kém, thẳng thắn mà đáp trả.
- Được rồi, hôm nay đến đây là kết thúc. Ngày mai bắt đầu tiếp vậy!- Tộc trưởng lạnh giọng cảnh cáo, bọn họ mới không tiếp tục tranh cải, ai đi đường nấy. Bằng không cuộc thi này chưa xong, bọn họ đã 'xong' với nhau rồi.
Hôm sau, một lần nữa, Phảng vẫn như trước đó, thu hoạch không ít. Vu Không thì cũng không khác trước đó là bao, một con cũng không có. Nhưng hắn lại chẳng mấy bận tâm về chuyện này, xem đó như là chuyện thường vậy.
- Ngươi... Không phải là không biết săn đấy chứ?- Đã hai ngày hắn chưa săn được gì, Tộc trưởng không khỏi lo lắng thay.
- Gấp gì chứ, cứ chờ đó mà xem. Ai ăn ai còn chưa biết đâu. Nói cho ngài biết, ta là thần chạy deadline đấy. Chuyện này sau làm khó ta được!- Vu Không vẫn là tự tin như cũ, chẳng đặt chuyện này vào mắt.
- Ét... Đét... Lai? Đó là gì?- Tộc trưởng và Phảng ngớ hết cả người, không hiểu hắn đang nói cái gì.
- Deadline là thời hạn đó, có vậy mà cũng không biết!- Vu Không chu cái mỏ lên, cao giọng mà nói.
- Vậy tại sao lại không nói vậy cho dễ?- Phảng đăm chiêu nhìn hắn, đôi phần thắc mắc.
- À, ừm... Tại ta ngựa bà, thích làm màu được không?- Vu Không xụ mặt xuống, thờ ơ đáp.
- Làm màu, đó lại là cái gì?- Một lần nữa, hai người họ lại nhìn hắn.
- Thôi dẹp đi, nghỉ khỏe! Hỏi mà không biết trả lời sao luôn ấy!- Vu Không cảm thấy rất chi là mệt mỏi, xoay người đi luôn cho lành.
Chập tối, Vu Không đang nhàn nhã nằm trên một vách đá. Hai chân vắt lại với nhau, ngắm nhìn ánh chiều tà. Trăng còn chưa ló, mặt trời còn chưa lặn. Là hoàng hôn cũng chẳng phải là hoàng hôn, nó giống như là tâm trạng hiện giờ của hắn. Nặng trĩu nhưng cũng không đến nổi nào là tệ.
- Ngươi không lo lắng sao?- Lúc này, Ha Lô lại từ phía sau mà đi đến.
- Có gì mà lo lắng. Tất cả đều ở trong lòng bàn tay ta rồi!- Vu Không giơ ra năm ngón tay, rồi nắm chặt lại, lộ vẻ ngạo mạn.