Vu Không lần đầu trải nghiệm, cảm giác sinh tồn trong rừng này. Nó khó hơn hắn ta nghĩ nhiều. Xém tí nữa ngã dập mặt, cũng mai là được Ha Lô đỡ lấy. Nhưng như thế, sự bất mãn của hắn đối với đối phương vẫn là như cũ.
- Quy định, quy định cái bíp ấy! Ta mà là tộc trưởng, ta cho ăn uống phủ phê luôn. Ăn chơi xả láng sáng về sớm, chứ ở đó mà ăn một miếng cũng không cho!- Vu Không giận cá chém thớt, hậm hực mà trút giận lên người Ha Lô.
- Ngươi... Được không? Tộc trưởng là người mà mọi người kính trọng. Muốn bản lĩnh có bản lĩnh, muốn thực lực có thực lực. Vả lại, muốn trở thành tộc trưởng, bắt buộc phải g·iết được một con Sói Nanh Trắng. Bẻ nanh của nó, lấy đó làm minh chứng. Ngươi... Làm được không?- Ha Lô nghiêm mặt lại, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc hơn.
- Thôi khỏi đi, ta không rảnh đâu mà đây nghe ngươi nói nhảm. Giết sói, đùa nhau chắc, nó cắn cho ngu người thì lại khổ!- Vu Không xua tay, xoay người mà rời đi.
- Ngươi đi đâu thế?- Thấy hắn đi như vậy, Ha Lô cất tiếng mà hỏi.
- Đi kiếm ăn chứ còn đi đâu được nữa. Ngươi còn gì hỏi nữa không?- Vu Không thờ ơ mà nói, không mấy mải mai mà quan tâm tới đối phương.
- Cái này... Ngươi cầm lấy đi!- Ha Lô lấy ra một con gà rừng, rồi đưa đến trước mặt đối phương.
- Ngươi cho ta à? Không phải là nói nói, muốn ăn thì phải tự đi săn sao?- Vu Không ngờ vực không dám nhận lấy, cẩn thận mà đề phòng.
- Đây là tự tay ta bắt được, không phải là của bộ lạc. Có thể cho ngươi!- Ha Lô nhìn hắn khổ sở đến như vậy, mới không đành lòng mà giúp đỡ hắn một chút.
- Sao không nói sớm, ta đói lắm rồi đây này. Đưa đây!- Vu Không nhanh như chớp đưa tay đoạt lấy, hớn hở không thôi.
Rất nhanh, mùi gà nướng đã thoang thoảng trong không khí. Hắn ngồi nướng mà nuốt nước bọt liên tục. Hai mắt quan sát kĩ càng, chỉ cần vừa chín là ăn. Món ngon thế này, ai mà cưỡng lại cho được.
- Thơm phức, ai nướng mà khèo thế không biết nữa. Ăn thôi, ăn thôi! Đói rồi!- Vu Không định ăn nhưng nhìn đến Ha Lô đang ngồi bên cạnh, chăm chăm nhìn mình. Không tình nguyện là mấy mà xé một chiếc đùi đưa cho đối phương.
- Cho ngươi!- Nào ngờ, đối phương lại đưa tay lấy cả con. Chừa cho hắn mỗi chiếc đùi.
- Ta biết ngay mà, tưởng thế nào hoá ra là thế này. Trên đời này, chẳng có ai là tốt cả!- Vu Không mắng đối phương xong, miễn cưỡng mà gặm lấy cái đùi gà trên tay, còn hơn là không gì bỏ bụng.
- Gừ gừ!- Đương lúc bọn họ đang ăn, lại có tiếng lạ truyền tới. Nghe ra, như tiếng dã thú vậy.
- Tiếng gì mà nghe là thế?- Vu Không ngệch mặt ra đó, không rõ là chuyện gì.
- Là tiếng sói!- Ha Lô nhìn quanh, vẻ mặt lập tức trở nên cẩn trọng.
- Sói, không phải đấy chứ?- Vu Không miếng ăn đang nhai cũng phải nghẹn lại, sửng sốt mà nói.
Không biết từ đâu xuất hiện, hơn mười con sói hoang đã vây quanh lấy hai người bọn họ. Nhe ra hàm răng sắc nhọn, dính đầy nước dãi mà gầm gừ. Con nào con nấy, mười phần mà dữ tợn.
Ha Lô khom người xuống, hạ thấp trọng tâm, nghiêng người về trước. Ánh mắt sắc lạnh, như một thợ săn thực thụ. Chỉ chờ bọn chúng lao vào, tên này sẽ lập tức đáp trả lấy, quyết một trận sống c·hết.
Vu Không thì lại khác, hắn đưa mắt nhìn quanh. Nhìn đến đóm lửa bên cạnh, hắn liền rút lấy một cây củi đang cháy. Vơ qua vơ lại trước mặt bọn chúng, cùng với đó là hú hét hết sức có thể.
- Tới đây, ngon thì nhào vô! Tưởng ta sợ các người chắc!- Vu Không điên cuồng vung gậy, gào thét dữ dội. Chỉ có làm như vậy, mới có thể dọa lui được bọn chúng.
Thấy dáng vẻ đó của hắn, đàn sói e dè mà lui bước về sau. Nó hung hăng một, hắn hung hăng mười. Ha Lô bên cạnh, cũng phần nào bất ngờ vì hành động của hắn. Vốn dĩ, còn nghĩ sẽ không tránh khỏi một trận chiến. Nào ngờ, bọn chúng lại bị hắn áp chế thành cái dáng vẻ sợ sệt đó.
- Còn chưa chịu cút!- Vu Không đánh mạnh vào đóm lửa bên cạnh, hướng bọn chúng mà hất mạnh tới. Than đỏ nóng rực chạm vào lông chúng, rát đến bỏng da.
Đàn sói la ao áo lên, con nào con nấy co giò mà bỏ chạy. Chẳng dám đối đầu với hắn nữa. Vu Không đến lúc này, mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng tay thì vẫn còn cầm chặt gây, không dám buông lỏng.
- Ngươi... Đuổi được bọn chúng rồi?- Ha Lô nhìn hắn bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, như thể không tin vào mắt mình.
- Có nhiều chuyện dùng b·ạo l·ực không giải quyết được vấn đề đâu, phải dùng cái đầu ấy. Có biết chưa hả?- Vu Không vỗ vai đối phương, tỏa ra đắc chí mà nói. Rồi lướt nhẹ qua, người đi đầu không ngoảnh lại. Cơ hội làm màu như này, không phải lúc nào cũng có, hắn phải thể hiện cho thật tốt mới được.
- Ngươi đi đâu đấy?- Thấy hắn như thế, Ha Lô cảm thấy làm lạ.
- Đi về, còn đi đâu được nữa?!!- Vu Không quay đầu lại, đắc chí mà nói.
(Xem ra, muốn rời khỏi đây. Trở về thành phố, khó hơn ta tưởng rồi. Đâu đâu cũng là thú dữ, ta lại không thông thuộc địa hình ở đây. Đi lạc một cái, mất xác như chơi. Phải tính cách khác mới được. Hay là chờ người khác tới cứu? Chắc là chờ tới năm sau luôn quá. Rối thế? Mệt, không nghĩ nữa. Tới đâu thì tới đó vậy!)- Vu Không vừa đi vừa suy tư, nhức hết cả đầu, kết quả lại chẳng được gì.
- Này, nơi đây thường có người ngoài đến không?- Vu Không vì để làm rõ tình hình, liền hướng đối phương mà dò hỏi.
- Ngươi nhắc đến bọn họ lắm gì?- Ha Lô tỏa ra khó chịu, cau mày mà đáp.
- Phản ứng lớn thế? Ta chỉ hỏi thôi mà, có làm gì ngươi đâu mà ngươi quạo quọ với ta?- Nhìn thấy biểu cảm không mấy là vui đó, Vu Không không khỏi khó hiểu.
- Ta chỉ là không thích ngươi nhắc tới lũ người đó. Bọn chúng... Bọn chúng...- Ha Lô siết chặt bàn tay, vẻ mặt lộ rõ sự căm phẫn.
- Bọn chúng thì sao?- Vu Không thấy thế, nghe đến phát gấp.
- Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi hỏi làm gì?- Ha Lô đăm chiêu nhìn hắn, ánh mắt ấy còn là có chút sắc lạnh. Bất chợt, y lại lắc đầu một cái, rồi cứ thế mà đi trước một bước.
- Tên khốn này nói giữa chừng rồi nghỉ. Chơi ta đó à?- Vu Không ở phía sau, mắng thầm tên đó.
Trở lại bộ lạc, hai người bọn họ sớm tách nhau ra, mỗi người một ngã. Ha Lô biến mất không thấy đâu, Vu Không thì lang thang mà thăm thú khắp nơi. Hắn đây là đang thăm dò địa hình, tìm đường để về nhà. Nhưng đó cũng chỉ là mơ ước trong viễn vông.
- Ây da, khi không sao ta lại đến đây không biết nữa, rõ là khổ. Dự án kia mà hoàn thành, giờ là đi Dubai rồi. Đâu có ở đây mà chịu khổ thế này. Tăng ca nhiều đến như vậy, kết cục lại như này. Thật là không cam tâm mà!- Vu Không than ngắn thở dài, thều thào sải bước. Hét lớn một hơi mà trút ra sự bực tức trong lòng.
- Là tên nào hét lên, làm dọa sợ con mồi của ta? Tìm c·hết sao?- Phảng, người vô tình để Vu Không chạy mất trước đây. Tên này đang săn chim, rình mò cả buổi đang lúc định ra tay. Tiếng hét của Vu Không lại vang lên, dọa cho chim chạy mất. Tên này liền tức điên mà quát to.
- Đó là tên quái nào thế?- Vu Không thì lại, không quan tâm tới là mấy.