Nguyên Tổ

Chương 5: Nhảy múa ăn mừng



Chương 5: Nhảy múa ăn mừng

Vu Không giờ mới biết, người mà hắn gặp trong hang động kia. Người áp giải hắn là Tộc trưởng, còn người đội đầu chim còn lại, là Vu sư. Đều là người có chức cao vọng trọng trong tộc Ha. Hắn còn là có chút bất ngờ.

- À, ừm, không có chuyện gì, ta đi trước đây! (Chạy lẹ, chạy lẹ! Lão ta phát bệnh, cắn luôn cả ta cũng không chừng!)- Vu Không xoay người lại, sợ là có chuyện không lành, vội vội vàng vàng mà muốn rời khỏi nơi này.

- Ngươi... Tại sao lại giúp bọn ta? Vốn dĩ chuyện này, ngươi có thể bỏ mặc không quan tâm tới!- Vu sư lúc này, phần nào hồi thần trở lại, trầm giọng mà hỏi lấy hắn.

- Đạo đức con người không cho phép ấy mà!- Vu Không quay đầu về sau, nhẹ cười mà đáp. Rồi cứ thế mà rời đi.

Hắn đi ra, mắt thấy là bọn họ đang ăn mừng bên một đóm lửa lớn. Nữ thì đan tay lại với nhau, đá chân nhảy múa. Nam thì dậm chân vỗ tay, hò hét cổ vũ. Tạo nên một bầu không khí vô cùng sôi động, trông mười phần nhộn nhịp.

- Ha ha ha! Hu hu hu! Ha ha ha! Hu hu hu!

- Nhìn vui quá nhỉ? Nhưng mà ta đói. Không biết, có cái gì ăn không đây?- Vu Không xoa chiếc bụng đói của mình, lầm bầm mà nói.

- Ngươi tới rồi?- Đúng lúc này, một trong số bọn họ đi đến hắn. Người này hắn biết, là cái tên chuyên bắt trói hắn. Cao trên 1m8, toàn thân đều là cơ bắp. Đặc biệt là cơ ngực của hắn, vừa săn chắc lại vừa nở nang. Ẩn hiện dưới lớp da thú, càng là sinh động. Cộng với khuôn mặt này, đúng là không chê vào đâu được.

- Way, lại muốn làm gì đây? Muốn bắt trói ta à?- Nhìn thấy đối phương, Vu Không cảnh giác mà lui về sau một bước.



- Không có! Ta chỉ muốn ngươi cùng chung vui với bọn ta thôi!- Đối phương vội nói, muốn thông qua việc này mà hoá giải hiểu lầm giữa hai bên.

- Chung vui à, cái đó để sau đi. Bây giờ ta đói quá, các ngươi có gì ngon không. Ta muốn ăn!- Vu Không giờ đây, không chỉ đói mà còn mệt. Nhưng cần nhất hiện giờ, vẫn là lắp đầy chiếc bụng đói của mình.

- Đồ ăn? Ngươi đứng đợi đây đi, để ta đi lấy cho ngươi!- Nói rồi, đối phương liền chạy đi.

Chẳng mấy chốc, đối phương đã quay trở lại. Trên tay, là một gà rừng nướng và một ít trái cây. Nhìn số đồ ăn đó, Vu Không sáng hết cả mắt. Đối phương còn chưa kịp đưa, hắn đã giật lấy, ngấu nghiến mà ăn.

Hai ngày, đã hai ngày hắn chưa bỏ gì bụng vào bụng. Hắn đói đến sắp c·hết đến nơi rồi, còn giữ thể diện gì nữa. Ngấu nghiến một hồi, Vu Không mới thấy đối phương đang nhìn mình như nhìn sinh vật lạ vậy. Hắn cũng thu liễm lại hơn, từ tốn mà nhai.

- Khụ khụ, gặp nhau mấy lần rồi. Không biết, tên của ngươi là gì?- Vu Không ho nhẹ vài cái, rồi tìm chủ đề nói chuyện để giải tỏa bầu không khí ngượng ngùng này.

- Tên? Đó cái gì vậy?- Đối phương nhìn hắn, nghi hoặc mà hỏi.

- Tên là dùng để gọi đấy, ta tên Vu Không. Còn ngươi?- Hắn liền đem bản thân làm mẫu, tự mình giới thiệu sơ lược qua với đối phương.

- Bọn họ đều gọi ta là Ha Lô, đó chắc hẳn là tên của ta!- Đối phương ngẩn người ra một lúc, rồi mới hồn nhiên mà đáp lời hắn.

- Ha Lô? Nghe lạ vậy? Thôi kệ, đó là tên ngươi cũng không phải tên ta!- Vu Không sau khi ăn no, thật là muốn ngủ một giấc. Hắn ngã người về sau, bất giác mà th·iếp đi lúc nào lại không hay.



Sáng hôm sau, trời đến gần trưa, Vu Không mới mơ mơ màng màng mà tỉnh dậy. Hắn vươn vai một cái, cả người như khỏe hẳn ra. Ngủ một giấc sảng khoái, thoải mái biết bao. Đã lâu lắm rồi, hắn mới có lại cái cảm giác tràn đầy sức sống như này.

- Ủa, sao ta lại ở trong hang rồi?- Nhìn xung quanh, hắn vậy mà ở trong một hang động. Còn làm cách nào hắn ở đây, hắn lại không nhớ. Chỉ nhớ, đêm qua hắn ăn thịt gà nướng rất ngon.

- Dậy rồi à?- Đang lúc hắn ngơ ngác, Ha Lô lại bước vào.

- Là ngươi? Mới đi đâu về à?- Vu Không thấy đối phương cả người đổ đầy mồ hôi, trên mặt còn là có chút lấm lem, liền tiện miệng mà hỏi thăm.

- Chúng ta mới vừa đi săn về, lần này cũng không tồi, thu hoạch rất tốt!- Ha Lô đáp lời, rồi nở ra một nụ cười vui vẻ.

- Vậy có gì ăn không? Ta đói rồi!- Vu Không vừa dậy đã đói, liền muốn ăn.

- Ngươi muốn ăn? Vậy ngươi bỏ sức lao động ra, bọn ta không nuôi người rảnh rỗi đâu!- Ha Lô nhìn hắn một lượt, rồi mới lạnh giọng mà nói.

- Way, hôm qua ta mới vừa giúp các ngươi đấy. Hôm nay đến miếng ăn cũng không cho là sao?- Vu Không gằn giọng, ăn vạ với đối phương.



- Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay. Sao có thể gộp chung nói được? Vả lại, hôm qua cũng cho ngươi ăn rồi, chứ có bỏ đói ngươi đâu!- Ha Lô nhíu mày, cứ thế mà từ chối lấy hắn.

- Cái tên này... Thôi được rồi, không cho ta ăn chứ gì. Ta tự mình kiếm, sợ ngươi chắc!- Vu Không thấy không kiếm chát gì được từ đối phương, tự ái nổi lên, tự lực gánh sinh lấy. Hắn không tin, hắn không kiếm được thức ăn cho bản thân.

Thế là, vì không để mất mặt trước đối phương cũng như chứng minh thực lực của bản thân. Vu Không một đường đi thẳng vào rừng, tìm kiếm lấy thức ăn. Đối với hắn chuyện này không khó. Khó ở cái, hắn có kiếm được thứ gì bỏ vào bụng hay không, đó mới là một chuyện.

- Không biết thứ này, ăn được không ta?- Cầm trên tay là một cây nấm đầy đủ màu sắc, Vu Không hoài nghi là nó có ăn được hay không. Ăn thì được nhưng chỉ ăn được lần này thôi. Lần sau ăn, là ăn hương ăn khói rồi, ngon phải biết.

Đang lúc hắn ta loay hoay tìm kiếm, xem xem có thứ gì ăn được không. Thì một con thỏ rừng to bằng bắp đùi hắn lại từ trong bụi cây mà nhảy ra. Hai mắt hắn sáng rực, ném cây nấm qua một bên, chăm chăm mà nhìn lấy con mồi ngon trước mắt.

- Ây, bé con, lại đây nào. Chúng ta cùng nhau về nhà nào!- Vu Không muốn đưa tay bắt, kết quả lại là bắt hụt. Hắn không bỏ cuộc, tiếp tục chụp lấy nó. Nhưng tốc độ của nó lại quá nhanh, hắn theo không kịp. Vần qua vần lại một hồi, hắn mệt lừ ra. Còn thỏ thì lại biến mất không thấy đâu.

- Có con thỏ thôi mà ngươi bắt cũng không được, tệ thế Vu Không. Đáng đời ngươi nhịn đói!- Vu Không lầm lũi mà đi, tự mình trách mình. Mắt mũi thì để trên mây, chân cứ thế mà vướng vào gốc cây.

- Aaaa!- Hắn xém tí nữa là té ngã. Cũng mai là Ha Lô xuất hiện, kịp thời đưa tay đỡ lấy hắn.

- Không sao chứ?- Mái tóc bồng bềnh trong gió đó, giọng nói ngọt ngào này. Khung ảnh không rõ vì sao lại trở nên ám muội đến bất thường.

- Way, ngươi làm cái gì vậy? Buông ta ra!- Vu Không đẩy mạnh đối phương, lớn giọng mà quát.- Ngươi theo dõi ta?

- Ta sợ ngươi gặp nguy hiểm nên mới đi theo, không phải theo dõi!- Ha Lô thấy phản ứng đó của hắn, liền vội phân trần.

- Ta mượn ngươi quản chắc, giả vờ ở đây làm ngươi tốt làm gì? Sao lúc nãy, ta muốn thức ăn ngươi lại không cho? Ngươi đưa ta thức ăn, ta cần phải vào rừng chắc?- Vu Không hậm hực mà trách móc, vẻ mặt còn là phần nào cáu kỉnh.

- Đó là quy định do tộc trưởng đại nhân đặt ra, ta không thể làm trái được!- Ha Lô lắc đầu, khẳng khái mà đáp.