Nguyên Tổ

Chương 4: Vu sư



Chương 4: Vu sư

Đêm tối, có hàng trăm người đang âm thầm mà tiếp cận lấy nơi ở của tộc Ha. Ai nấy trông cũng đều dữ tợn, hung hăng. Nhưng bọn họ đâu có biết rằng, nơi đây chứa đầy nguy hiểm. Vào thì dễ, ra cũng dễ. Nhưng cái giá phải trả thì không hề nhỏ.

Nơi ở của tộc Ha, lưng dựa vào núi. Chủ yếu sinh sống trong các hang động, dễ công khó thủ. Được cái, là có thể dễ dàng mà ẩn nấp vào địa thế xung quanh. Không sợ kẻ thù truy cùng diệt tận được họ.

- Anh em, lên!- Tộc trưởng tộc He ra lệnh, thuộc hạ của gã lập tức như con thú đói mà xông tới. Sợ rằng chậm một giây thôi thì sẽ không tới lượt bản thân.

Nhưng đáng tiếc là, mọi chuyện lại khiến cho bọn họ thất vọng. Sau khi tìm kiếm một lượt, như muốn lật tung mọi thứ lên. Một bóng ma bọn họ cũng không thấy, chứ đừng nói đến là người.

- Sao lại không có ai hết vậy? Người đâu?- Trước sự tình này, tộc He không khỏi ngờ vực.

- Ở đây nè!- Ngay lúc này, phía sau bọn họ lại truyền đến tiếng nói.

- HA HA HA!- Không những là tiếng nói, mà còn là tiếng hét. Có vần có điệu, vang rền khắp nơi.

- Tiếng gì vậy?

- Tấn công!

Đang lúc bọn họ ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, thì người của tộc Ha từ trong rừng đã đánh tới. Tay cầm gậy gộc, xông thẳng về phía họ. Vung gậy lên thật cao, cứ thế mà v·út xuống thật mạnh. Không chút nào là nương tay.



Nam thì đánh, nữ thì hô hoán trợ uy 'Ha Ha Ha'. Thanh âm vang vọng cả núi rừng, khiến cho kẻ địch hoang mang mà hoảng sợ. Tộc Ha hoàn toàn áp đảo lấy tộc He. Đem đối phương, đánh đến trầy da tróc vảy.

Sau một hồi giao chiến, đám người của tộc He b·ị đ·ánh đến mức te tua. Thương tích đầy mình, co giò mà bỏ chạy. Vừa nãy hung hãn bao nhiêu thì bây giờ thê thảm bấy nhiêu. Còn đâu cái dáng vẻ ngang tàn ban đầu.

- Ha ha ha, chúng ta thắng rồi, thắng rồi!- Nhìn theo đám người tộc He bỏ chạy, người của tộc Ha hú hét mà ăn mừng, càng là gia tăng khí thế của bọn họ.

- Đúng vậy, thắng rồi, thắng rồi!- Vu Không cũng chung vui, hò hét hết sức có thể. Đám người kia thấy vậy, liền quay quanh lấy hắn.

- Ha ha ha ha ha ha ha!

- Way, các ngươi làm gì vậy, sao lại bắt trói ta nữa rồi?- Không biết từ lúc nào, hắn đã bị đám người họ trói lại. Đến khi hắn phản ứng kịp, mọi chuyện đã quá muộn.

- Thì bọn ta bắt ngươi mà, nói gì thế?- Bọn họ vừa nói vừa trói lấy hắn, trói chặt đến mức hắn muốn cử động cũng khó.

- Ta mới vừa giúp các ngươi luôn đấy, các ngươi lại bắt trói ta. Lí nào lại vậy?- Vu Không vốn định dùng chuyện này, xóa bỏ hiểu lầm trước đó. Nào ngờ, sự tình lại trở nên như vầy. Muốn nói lí cũng nói lí không được với bọn họ.

- Chuyện đó với chuyện này... Liên quan gì nhau?- Bọn họ ngệch mặt, thản nhiên như thường.

- Các ngươi, con mẹ nó, một lũ ăn cháo đá bát. Biết vậy ta để bọn họ đánh các ngươi cho rồi!- Vu Không đến lúc này mới biết, bản thân hoá ra là lo chuyện bao đồng, tự rước khổ vào thân.



- Các ngươi bắt hắn lại làm gì, thả người ra!- Đúng lúc này, Tộc trưởng tộc Ha xuất hiện.

- Tộc trưởng, không phải ngài bảo bọn ta bắt hắn sao? Sao bây giờ bắt được, lại bắt bọn ta thả ra rồi?- Bọn họ vẫn là như cũ, quyết tâm bắt trói hắn cho bằng được.

- Đó là chuyện lúc trước, còn bây giờ thì thả hắn ra đi. Vu sư muốn gặp hắn!- Tộc trưởng ra lệnh thả người, bọn họ mới miễn cưỡng mà nghe thao. Không đành lòng mà cởi trói cho hắn.

- Vu sư, ngài ý muốn gặp hắn làm gì?- Bọn họ gãi đầu, thắc mắc mà hỏi.

- Đó là chuyện của Vu sư, các ngươi không cần phải biết. Tất cả giải tán đi! Còn ngươi, đi theo ta!- Còn chưa kịp để hắn phản ứng lại, Tộc trưởng đã lôi hắn đi.

Vu sư, là người phụ trách vấn đề tâm linh của một bộ lạc. Địa vị, thường là ngang hàng nhưng thậm chí có đôi khi còn cao hơn cả tộc trưởng của một tộc. Là người được mọi người kính ngưỡng, sùng bái.

- Vu sư, người đã đem đến!- Tộc trưởng đứng trước cửa một hang động, nói vọng vào.

- Để hắn tự mình vào đây đi!- Trong hang động, là tiếng nói vọng ra.

- Ngươi vào đi, yên tâm, không có gì đâu phải sợ!- Tộc trưởng vỗ vai, rồi ra hiệu cho hắn vào trong.

(Ông nói như vậy, mới làm ta sợ đấy. Lỡ như có gì, ta biết phải làm gì đây?) Nghĩ là nghĩ thế nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải nhắm mắt nhắm mũi mà đi đại vào.



Khung cảnh bên trong, âm ưu đến quỷ dị. Phía trước là ánh lửa hư hư ảo ảo, hắn dè dặt mà tiến tới. Từng bước từng bước đều cẩn thận không thôi. Sợ rằng, sẽ có thứ gì đó lao tới bất ngờ t·ấn c·ông lấy hắn.

Đi một hồi, cuối cùng cũng tới nơi. Trước mặt hắn ta giờ đây, là một người đội đầu chim, tay cầm gậy gỗ có hình thù kì lạ, tựa như một chú chim. Khoác trên mình là một bộ lông vũ màu đen, phủ kín toàn thân, từ đầu cho tới chân.

Vu sư, bề ngoài tầm năm mươi. Râu tóc đã bạc đi phần nào, da vẻ thì nhăn nheo. Nhưng hai mắt lại sắc sảo có thần, như thể có thể nhìn thấu người ta vậy. Khiến cho hắn, không mấy là thoải mái khi đứng trước mặt đối phương.

- À, ừm... Ông muốn gặp ta, không biết là có chuyện gì ấy nhỉ?- Vu Không nhớ lại chuyện hắn làm mất viên ngọc, dè dặt mà mở lời.

- Ngươi...

- Ta không có, không có!- Vu sư còn chưa kịp nói gì, Vu Không đã vội chối.

- Không có cái gì? Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi tại sao lại biết tộc He có ý định t·ấn c·ông bọn ta thôi. Ngươi lại nói cái gì vậy?- Vu sư điềm đạm mà nói, dò hỏi lấy hắn.

- À, thì ra là chuyện này, là ta vô tình nghe thấy. Đem qua bị các người rượt, ta không còn cách nào khác nên chạy trốn vào rừng. Sáng trời ra, tình cờ mà nghe thấy bọn họ nói muốn đánh các người. Không còn cách nào khác, ta chỉ đành đem chuyện này nói lại với các người vậy!- Vu Không đem sự tình, hết thảy tường thuật lại với đối phương. Nghe xong, Vu sư chỉ trầm mặc mà không nói gì.

- À, ta có chuyện này muốn hỏi. Làm cách nào để rời khỏi đây vậy, ta muốn về lại thành phố!- Vu Không sau khi kể xong mọi chuyện, liền muốn từ đối phương mà thăm dò một chút sự tình, còn biết đường để mà trở về nhà nữa.

- Thành phố? Lẽ nào là nơi đó? Ngươi phải vượt qua cánh rừng này, vượt qua thảo nguyên rộng lớn. Rồi vượt qua ngọn núi cao chót vót. Cái gọi là thành phố mà ngươi nói, có lẽ ở đó!- Vu sư chỉ tay về phía xa xa, rồi chầm chậm mà nói với hắn.

- Gì mà dữ vậy? Ông có phải là lừa ta không hả? Nếu là như vậy, ta tại sao lại đến được đây?- Vu Không nhíu mày, há hốc mồm mà kinh ngạc. Nếu đúng như là lời đối phương nói thì nó cũng quá là xa đi. Hắn làm sao mà trở về được.

- Chuyện này... Chuyện này...- Vu sư chăm chăm nhìn hắn, ngữ khí bất chợt lại thay đổi. Muốn nói gì nhưng lại không thể nói ra, như nghẹn lại ở cổ, khàn đặc cả giọng. Khiến cho hắn, nổi hết cả da gà.

- Ông làm gì vậy? Ta sợ đấy, ta không hỏi nữa là được chứ gì?- Vu Không nhìn biểu hiện bất thường đó của đối phương, sợ hãi mà lui về sau mấy bước lớn.