Sói Nanh Trắng lúc này, bất ngờ mà đứng dậy. Nhân lúc không ai chú ý đến, nhanh như cơn gió mà bổ nhào đến He Hé. Mặc cho cơ thể nó b·ị t·hương không hề nhẹ, cũng không ngăn cản được nó giải cứu sói con trong tay đối phương.
- Ngươi... He tam gia, cứu ta, cứu ta!- He Hé bị nó t·ấn c·ông, chạy vòng mà hét lớn cầu cứu.
Nhưng He tam gia nào đâu có được rảnh, vẫn còn bận dây dưa với Ha Lô. Nhất thời vẫn chưa dứt ra được. Sói con kêu lên từng tiếng oai oái, sói đầu đàn thấy thế càng là hung hăng dữ tợn hơn bao giờ hết.
- C·hết tiệt, ngươi muốn nó chứ gì. Vậy thì tới đây mà cứu!- He Hé vì muốn thoát thân, liền ném mấy con sói con lên cao.
Sói Nanh Trắng lao nhanh đến, dùng miệng mà bắt lấy nhưng cũng chỉ cứu được hai trong tổng số ba con. Con còn lại, ngã c·hết ngay tại chỗ. Nó kêu lên từng tiếng yếu ớt rồi thanh âm cứ thế mà tắt dần đi.
- Sao nào? Có phải tức giận lắm không hả? Tức giận thì làm sao, ngươi làm gì được ta?- Trước tình hình này, He Hé không biết sợ là gì, thậm chí còn thách thức lấy nó.
Sói Nanh Trắng như hóa điên lên, hai mắt đỏ ngầu. Kích thước cơ thể tăng lên một cách chống mặt, to gấp đôi ban đầu. Nó gầm lên một tiếng thật lớn, cơn gió to thổi qua, như muốn thổi bay tất cả vậy.
Nó dùng ánh mắt c·hết người mà nhìn về phía hung phạm, ánh mắt ấy như muốn ăn tươi nuốt sống con người ta. Không, nó còn hơn thế nữa. Xé thành trăm mảnh, uống cạn cả máu. Như thế, mới hả được cơn giận trong lòng nó.
- Ngươi... Đừng qua đây! Đừng qua đây!- He Hé lùi bước về sau, bị cái khí thế đó dọa cho sợ hãi. Cùng lúc này, Sói Nanh Trắng liền bổ nhào tới.
- He Hé, ngồi xuống!- He tam gia quét ngang một giáo, lập tức mà đem nó đánh lui về sau.
Đổi lại, bàn tay của lão cũng theo đó mà run rẩy không thôi. Một đòn vừa rồi, vẫn là có chút quá sức. Nhưng mọi chuyện vẫn còn chưa có kết thúc. Sói Nanh Trắng đứng dậy, chăm chăm nhìn về phía, ánh mắt lạnh lẽo đi mấy phần.
- Chạy!- He tam gia quay đầu về sau, hướng He Hé mà lớn tiếng nói.
- Ta mà phải chạy sao?- He Hé thì lại giở chứng, không để lời đó vào tai.
- CHẠY!- He tam gia nghiêm giọng, vẻ mặt lạnh lùng. Đến nước này He Hé mới chịu nghe theo, co giò bỏ chạy.
He Hé chạy trước, He tam gia ở lại cầm chân Sói Nanh Trắng. Lão ta đưa mắt nhìn tới Ha Lô bên này, trong đầu liền nghĩ ra một ý nghĩ xấu xa. Nếu đã cần một người cầm chân, vậy tại sao không phải là y.
Thế là, He tam gia dẫn theo Sói Nanh Trắng, chạy nhanh đến vị trí của Ha Lô. Muốn dùng đối phương làm đệm thịt cho mình, từ đó mà thoát thân. Kế hoạch này, thật là hoàn hảo, không chê vào đâu cho được. Nhưng cũng đủ thâm độc.
- Phiền phức này, nhờ ngươi giải quyết thay ta vậy!- He tam gia vung một giáo, đánh thẳng vào lưng Ha Lô, đẩy đối phương lại gần Sói Nanh Trắng thêm một chút.
- Cái gì?- Đến khi Ha Lô phản ứng lại, Sói Nanh Trắng đã t·ấn c·ông tới.
Ha Lô lệch người qua bên trái, tránh đi một đòn. Nhưng theo sau đó, là loạt công kích khác. Đòn nào đòn nấy, đều như muốn lấy mạng người ta vậy. Sói Nanh Trắng giờ đây đã trở nên điên cuồng, mất đi lí trí. Gặp ai, nó cũng đều muốn g·iết cả.
Trước sự t·ấn c·ông dồn dập đó, Ha Lô cũng chỉ biết tránh. Ngay lúc y tránh không kịp nữa, Sói Nanh Trắng há miệng hết cỡ mà đớp tới. Thì giữa lúc dầu sôi lửa bỏng này, một bóng hình quen thuộc lại hiện diện.
- Xin chào, ta trở lại rồi đây!- Vu Không từ trong bụi rậm chạy ra, xuất hiện cực kì hoành tráng. Rồi dùng một nắm đất ném thẳng vào mặt Sói Nanh Trắng, làm cho nó tạm thời mù đi.
- Ngươi sao lại trở lại rồi, không trở về nữa sao?- Mắt thấy hắn xuất hiện, Ha Lô lấy làm bất ngờ.
- Ta chính là không bỏ mặc được ngươi, ai bảo ngươi đối tốt với ta làm gì. Cũng mai là ta quay lại kịp thời đấy, không thì ngươi toi rồi. Đừng nói nhiều nữa, chạy trước đi rồi tính!- Vu Không nói rồi, liền kéo theo Ha Lô mà chạy.
Dưới sự truy đuổi của Sói Nanh Trắng, Ha Lô và Vu Không chạy bạc cả mạng. Tình hình phải nói là vô cùng hung hiểm. Chỉ cần có bất cẩn, bọn họ liền vĩnh viễn lưu lại tại đây, kết thúc một kiếp người.
- Bên này!- Vu Không nắm lấy Ha Lô, đột ngột mà rẽ hướng.
Sói Nanh Trắng đuổi theo, không ngờ lại đi vào những cái bẫy mà hắn ta sắp xếp trước đó. Bọn họ mới tạm thời cắt đuôi được nó. Nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm lại một lần nữa xuất hiện.
- Ha, ta cho ngươi đuổi theo này!- Thấy một màn đó, Vu Không lấy làm đắc ý.
- Nhìn đâu thế, ở đây này!- He Hé không biết từ đâu xông ra, vung giáo mà đâm tới. Quyết lấy mạng hai người bọn họ cho bằng được.
- Tên này ở đâu ra thế?- Vu Không ngỡ ngàng không thôi, nhất thời vẫn chưa phản ứng lại kịp.
- Vu Không, tránh ra!- Cũng mai là Ha Lô thay hắn, dùng tay mà bắt lấy mũi giáo, chặn đứng một đòn t·ấn c·ông đó.
- Tên kia, buông giáo của ta ra!- He Hé dồn lực đâm tới, Ha Lô thì cứ giữ chặt lấy không buông.
Hai bên đẩy qua đẩy lại, giằng co một hồi thì cây giáo bị đẩy bay lên trời. Rơi đến chỗ của Vu Không, hắn liền nhặt lấy. Chỉa thẳng về phía đối phương: 'Đứng yên! Ngươi mà lạng quạng, ta đâm ngươi đó!' Ha Lô liền nhân cơ hội này, đấm cho tên đó vài đấm.
- Ngươi dám đánh ta? Ha Lô, ngươi có gan thì đánh thêm nữa đi!- He Hé b·ị đ·ánh, liền trợn ngược mắt mà thách thức lấy đối phương.
- Đây là ngươi nói, không phải ta muốn. Đừng có trách ta đấy!- Ha Lô liền thuận thế mà tát thêm vài tát nữa cho bỏ ghét.
- Ngươi giỏi lắm!- He Hé nghiến răng ken két, tức đến đỏ mặt tía tai.
- Trần đời ta chưa thấy tên nào ngu như vậy, lại bảo ngươi ta đánh mình. Đánh xong thì lại cay cú, ngu thế không biết nữa!- Vu Không nhìn trò con bò này của đối phương, lắc đầu mà ngao ngán.
- Nói đi! Chúng ta không thù lại không oán, ngươi tại sao lại muốn ra tay với bọn ta?- Vu Không nghiêm mặt lại, gằn giọng mà tra hỏi.
- Ta chính là nhìn các ngươi không thuận mắt đấy, muốn g·iết các ngươi đấy thì sao nào? Nhất là tên Ha Lô kia, làm bộ làm tịch trước mặt ta. Thú c·hết trên tay ít lắm sao? Ta chỉ g·iết vài con thú, lại dám chất vấn ta?!- He Hé chỉ về phía đối phương, lớn tiếng mà mắng nhiếc.
'GỪUU' bất chợt lại truyền đến tiếng gầm, theo đó là một thân ảnh lao nhanh đến đây. Những cái bẫy của hắn, xem ra là không cầm chân nó được nữa rồi.
- C·hết tiệt, đuổi tới nơi rồi đó à? Sao nhanh vậy?- Vu Không thấy Sói Nanh Trắng lao đến, vẫn là cái dáng vẻ điên cuồng đó. Hình ảnh xưa kia lại hiện về, hắn sợ hãi liền lui bước về sau.
Nhưng nó lại bỏ ra hai người bọn họ, lao thẳng đến He Hé. Giơ cao móng vuốt, nếu có g·iết thì người đầu tiên nó g·iết sẽ tên đáng c·hết này. Dám g·iết đồng tộc của nó, g·iết con non của nó, tuyệt không thể tha.
- Con sói kia, chớ có làm xằng. Có ở đây, ngươi đừng hòng tổn hại đến He Hé!- He tam gia dùng giáo chặn lấy một vuốt đấy, thay tên đó mà chịu lấy một đòn này.
- He tam gia, người đến rồi!- He Hé hai mắt phát sáng, ôm lấy đùi lão ta.