Nguyên Tổ

Chương 23: Tính người



Chương 23: Tính người

Bây giờ, đối thủ cạnh tranh với Vu Không không chỉ một mà có đến tận hai. Không những thế, săn được Sói Nanh Trắng lại là cả một vấn đề. Đây vừa là thách thức cũng vừa là cơ hội của hắn. Chỉ là, hắn có biết để mà tận dụng nó hay không mà thôi.

- Cho anh một chút thời gian đi!

- Ba năm rồi lại ba năm, Vu Không, anh muốn em chờ đến bao giờ? Thanh xuân của người con gái ngắn lắm, em chờ không nổi nữa!

- Ba tháng, ba tháng nữa thôi! Dự án này mà thành, anh lập tức cưới em!

- Muộn rồi, ngày mai em cưới rồi!

- Đừng đi mà, có được không?

- Vu Không, ngươi làm sao vậy? Đi đâu?- Ha Lô vỗ vai hắn, hắn mới từ trong cơn mê mà tỉnh lại.

- Không có gì, thì ra chỉ là giấc mơ thôi sao? Ta chỉ là nhớ ra, bản thân vì sao lại cố chứng minh bản thân mình đến vậy. Và cũng nhớ ra, ta tại sao lại muốn thi săn với ngươi. Những thứ mà ta dùng để cả đời để theo đuổi, ngươi lại dễ dàng có được. Là do ta ghen tị, quá ích kỉ rồi. Về thôi, cuộc thi săn này đã không còn ý nghĩa nữa rồi!- Trải qua cơn mơ vừa rồi, Vu Không như người si tỉnh mộng, hiểu ra một số chuyện. Hắn không muốn đấu đá nữa, chỉ muốn bình yên mà sống.

- Bây giờ về sao? Không được, ta còn chưa lấy được nanh của Sói Nanh Trắng. Ta không thể về được!- Đổi lại, là Ha Lô lắc đầu từ chối.



- Lỡ như m·ất m·ạng thì sao? Là mạng người đấy, ta không muốn ai trong hai ta phải mạo hiểm cả. Ta còn chưa muốn c·hết!- Vu Không như không kiềm chế được mình, đôi tay bất giác mà run rẩy, mất bình tĩnh mà hét lên.

- Vu Không, ta biết ngươi đang nghĩ gì. Nhưng đây là điều ta cần phải làm!- Ha Lô đứng dậy, nhìn về phía rừng sâu.

- Tùy ngươi vậy, chuyện này ta không quản nữa. Ta về đây!- Vu Không nói rồi, liền xoay người mà đi. Phiền phức này, hắn không muốn liên quan tới nữa. Nó quá là nguy hiểm rồi.

Ha Lô không hề có ý định đuổi theo, cũng không hề có định ngăn cản. Bởi vì y còn có chuyện quan trọng hơn cần làm và phải làm. Hai người bọn họ, cứ như thế mà chia tách thành hai hướng khác nhau.

Vu Không không phải là vì sợ hãi mà là vì cảm thấy nó không đáng. Hắn có ước mơ, có hoài bão của riêng mình. Cưới một cô vợ đẹp, có được đứa con ngoan, một nhà ba người hạnh phúc. Bảo hắn vì chuyện này mà đem tính mạng mình ra cược, hắn thật là làm không được.

- Điên hay sao mà chỉ vì con sói đó lại bắt ta liều mạng, lỡ như m·ất m·ạng thì sao? Ai chịu trách nhiệm đây?- Vu Không vừa đi vừa lầm bầm, thua cuộc không sao còn mạng mới là quan trọng nhất.

Lại nói đến Sói Nanh Trắng lúc này, liên tục bị x·âm p·hạm lãnh địa, liền canh phòng cẩn thận hơn. Nhưng như thế, cũng không ngăn được sự t·ấn c·ông của con người. Suy cho cùng, bọn họ là muốn mạng của nó. Nó muốn tránh cũng tránh không được.

- Lần này xem xem, ta làm sao mà đối phó ngươi đây, Sói Nanh Trắng!- He Hé mỉm cười gian manh, mất dần đi tính người.

Lần trở lại này, He Hé sớm đã có chuẩn bị. Ở địa phận của Sói Nanh Trắng, liền vứt một cái xác heo rừng tại đó, thoang thoảng là mùi máu thịt tươi. Rất nhanh, đã thu hút không ít là sói trắng đến.

Bọn chúng cảnh giác mà nhìn vào cái xác heo rừng đó. Nhưng dưới mê hoặc của máu thịt, bọn chúng khó mà kiềm chế được bản năng của mình. Nhịn không được mà tiến đến gần, cắn xé lấy con mồi trước mắt. Có con thứ nhất thì sẽ có con thứ hai, cứ thế mà lần lượt là cả bầy.



Nhưng chưa được bao lâu, một con rồi lại một con, cả bầy cứ thế mà lần lượt ngã xuống. Miệng sủi bọt trắng, hai mắt trợn ngược, cả người thì không ngừng co giật. Nhìn trông, cứ như là bị trúng độc vậy.

- Âu ấu... âu ấu...- Tiếng kêu nhỏ dần, từng con từng con một ngã gục xuống. Chim c·hết vì mồi, n·gười c·hết vì tiền, đây chính là đạo lý đó.

Sói Nanh Trắng theo tiếng kêu mà đến, nhìn thấy đồng loại của mình ngã xuống như rạ, nằm la liệt tại đây. Nó như tức điên đến nơi vậy. Còn không biết là ai làm thì He Hé lại bước ra, miệng cười khoái ý.

- Ta còn không làm gì được các ngươi sao? Hừ, giờ không phải đều c·hết hết rồi à??!- Nhìn vào thành quả của mình, He Hé lớn giọng mà ra oai.

Sói Nanh Trắng muốn lao nhanh mà xé xác lấy He Hé thì He tam gia lại ra tay ngăn chặn lấy nó. Ầm một tiếng, một người một sói, đứng đối diện với nhau. Bầu không khí trong thoáng chốc, liền trở nên căng thẳng đến ngột ngạt.

- Sói Nanh Trắng, hôm nay hãy để ta thử sức ngươi!- He tam gia tay cầm một cây giáo đá, chỉ thẳng về phía nó mà nói.

- GỪUU!- Sói Nanh Trắng cũng không chịu kém, gầm lên một tiếng đầy uy mãnh mà đáp trả.

Nó lao nhanh như chớp, lộ ra móng vuốt sắc bén, cào xé lấy He tam gia. Điên cuồng mà t·ấn c·ông, chẳng còn chút nào là nương tình nữa. Dám g·iết hại đồng loại của nó thì con người kia nhất định phải trả giá.



- Con sói ngu ngốc kia, mau dừng tay lại. Ngươi xem, đây là thứ gì!- He Hé hét lên, rồi giơ cao ba con sói con trong tay.

Đây là nhân lúc Sói Nanh Trắng không chú ý đến, He Hé liền cho người tìm kiếm xung quanh đây. Bắt lấy mấy con sói con này, uy h·iếp lấy nó. Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho nó khuất phục, không dám làm càn.

- Ao ao ao!- Sói con hướng nó, kêu lên từng tiếng đáng thương.

- Gừ gừ gừ!- Sói Nanh Trắng đứng yên đó, không còn dám manh động thêm nữa. Nghiến răng nghiến lợi đầy đay nghiến mà nhìn bọn họ.

- Ngươi phân tâm đi đâu thế?- Sói Nanh Trắng quay đầu lại, He tam gia đã đánh tới. Một giáo mà đâm thẳng vào ngực nó. Máu tươi bắn ra thành một vệt dài, nó cũng theo đó mà ngã khụy xuống.

Không có sự hỗ trợ của bầy sói, lại phải chịu cảnh uy h·iếp. Sói Nanh Trắng gần như là không thể phát huy hết sức mạnh của mình. Tùy ý mà bị bọn họ chèn ép. Nhưng như thế, muốn g·iết được nó cũng không phải chuyện dễ.

- He Hé, ngươi như vậy cũng quá là hèn hạ rồi! Là một thợ săn thực thụ, ta không cho phép ngươi làm như vậy!- Đúng lúc này, Ha Lô lại từ đâu xông ra. Nhìn không nổi nữa, lớn tiếng mà chỉ trích bọn họ.

- Ha Lô, là ngươi? Chuyện của ta, ngươi bớt xía vào đi. Cút đi, đây không phải là chỗ ngươi thể hiện đâu!- Trước những lời đó, He Hé lại không hề để vào tai một chút nào cả.

- Ta chính là nhìn ngươi không thuận mắt, cứ nhất quyết xen vào chuyện này đấy. Thì sao nào?- Ha Lô siết chặt lòng bàn tay của mình, căm phẫn tột độ mà nói.

- Nếu như ngươi đã cố chấp đến vậy, vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác. Đã đến đây rồi thì đừng về nữa, thù hận giữa tộc chúng ta, đều tính ở đây hết đi. Người đâu, lên cho ta!- Thù xưa hận cũ của bọn họ còn đó, He Hé liền cho người vây đánh đối phương.

Ngay lập tức, hơn năm người đã vây quanh lấy Ha Lô. Bọn họ dùng gậy gộc mà t·ấn c·ông, vung một cách loạn xạ. Ha Lô lách người, thoát khỏi vòng vây của bọn họ, xông đến trước mặt của He Hé. Dồn lực mà vung ra một quyền đánh tới.

- Cẩn thận!- Nào ngờ, He tam gia lại kịp thời xuất hiện, chặn được một đòn đó.

- He tam gia, g·iết hắn cho ta!- He Hé phía sau, vẫn là phách lối như cũ.