Tộc He và bầy sói đang trong thế giằng co với nhau, bất kì lúc nào cũng đều có thể giao chiến. Thì cách đó không xa, Ha Lô và Vu Không đang núp ở một góc. Ẩn nhẫn mà chờ thời thích hợp để ra tay.
- Bọn họ sắp đánh nhau rồi, chúng ta phải làm sao đây?- Ha Lô thấy tình hình không ổn, cũng gấp gáp theo mà nói.
- Đợi một chút đi, để bọn họ đánh nhau, chúng ta làm ngư ông đắc lợi vậy!- Vu Không trong đầu sớm đã có tính toán, mỉm cười mà gian ác.
- Ngư ông đắc lợi? Đó là cái gì vậy? Có phải giống như lần trước chúng ta tộc He không?- Ha Lô đối với lời mà hắn ta nói, không khỏi hiếu kì.
- Cũng gần như vậy! Nhưng giờ không phải là lúc hỏi đâu, chuyên tâm đi!- Vu Không hai mắt chăm chú quan sát tình hình, nhỏ giọng mà đáp.
- C·hết tiệt, mấy con sói hoang này!- He Hé tay cầm một cây giáo, mũi được làm bằng đá. Nhưng lưỡi giáo lại cực kì sắc bén, làm b·ị t·hương không ít sói trắng.
Con sói đầu đàn cũng theo đó mà xuất hiện, nó đứng trên một tảng đá lớn. Hai mắt chứa đầy sát ý, khí thế còn là phần nào bức người. Người nào bị nó nhìn phải, đều bất giác mà sống lưng chảy dài một cơn ớn lạnh.
Bầu không khí như cô đặc lại, đến Vu Không và Ha Lô ở xa còn chẳng dám thở mạnh nữa là. Nhưng He Hé thì lại không như thế, thấy nó xuất hiện, phấn khích không thôi. Con mồi trước mắt, tên đó như muốn săn g·iết ngay tại chỗ vậy.
- Ngươi cuối cùng chịu xuất hiện rồi sao? Người đâu, g·iết nó cho ta!- He Hé chỉ tay về phía trước, rồi lớn tiếng mà ra lệnh.
- Lên!- Những người phía sau theo lệnh, lập tức mà xông đến.
- Gừuuu!- Nhưng bọn họ muốn tiếp cận Sói Nanh Trắng nào đâu phải là chuyện dễ dàng gì, những con sói trắng khác, lập tức vây quanh mà nhe nanh với họ.
- Đánh đi, đánh càng lớn càng tốt. Tốt nhất, là hai bên đều trọng thương hết. Như vậy, ta mới có thể ra tay được!- Vu Không mừng thầm trong bụng, nhiệt tình mà cổ vũ. Nhưng tuyệt nhiên không dám lớn tiếng.
- Các ngươi sợ gì, lên cho ta. Sắp tới lễ trưởng thành của ta rồi, ta phải lột da của nó làm áo lông mới được!- He Hé ở phía sau, không ngừng mà hối thúc người của mình.
Đám người đó cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nghe theo. Tay cầm gậy gộc, không màn nguy hiểm mà lao tới. Bầy sói cũng không chịu thua kém, lộ ra hàm răng sắc bén. Dùng chân cào đất, lấy đà, tùy thời đều có thể t·ấn c·ông.
Hai bên diễn ra một trận ác chiến, bầy sói dựa vào số lượng đông đảo thì đám người kia dựa vào v·ũ k·hí. Nhưng sự chênh lệch giữa người và thú, lại là quá lớn. Bọn họ ấy vậy mà, lại bị bọn chúng áp đảo. Cả người đều bị cào cấu.
- Các ngươi đều là một lũ vô dụng sao? Chút chuyện này làm cũng không xong, còn không biết lấy lửa thêu bọn chúng!- He Hé đứng đằng sau, lớn tiếng mà quát tháo.
Dần dà, bầy sói lại bị lấn lướt. Đám người bọn họ, dùng lửa t·ấn c·ông, khiến cho bọn nó trở nên sợ hãi mà lùi về sau một bước. Không còn dám manh động thêm nữa. Bọn họ cũng thừa cơ hội này, g·iết c·hết lấy vài con trong bọn chúng.
Sói đầu đàn nhìn không nổi nữa, liền thị uy một phen. Nó lao nhanh như chớp, cắn đứt cổ một người trong số bọn họ. Máu tươi bắn ra một vệt dài, nhuộm đỏ cả mặt đất. Đám người kia liền bị dọa mà bất giác lui về sau mấy bước chân lớn.
- Aaa, cứu... Cứu ta!- Đối phương ôm cổ, quằn quại trong vũng máu. Chẳng mấy chốc, đã không còn cử động được nữa.
- Vô dụng!- He Hé thì lại không quan tâm tới, lạnh lùng mà cất tiếng.
- C·hết... C·hết người rồi!- Vu Không lắp ba lắp bắp, nói không nên lời. Cảnh tượng trước mặt, vượt quá sức tưởng tượng của hắn rồi.
- Vu Không, ngươi làm sao vậy?- Ha Lô thấy biểu hiện bất thường của hắn, lo lắng mà hỏi.
- Không có... Gì!- Vu Không siết chặt bàn tay, tự mình chấn an mình.
Hắn chỉ đơn thuần là nghĩ, đây cũng chỉ là một cuộc thi săn thú bình thường mà thôi. Nào đâu có ngờ tới, mọi chuyện lại diễn ra như này. Mặc dù đây không phải là lần đầu hắn chứng kiến cảnh tượng có n·gười c·hết. Nhưng như thế kia cũng quá là máu me, rợn người đi.
- Các ngươi còn nhìn gì nữa, mau bắt nó lại cho ta!- He Hé thì không biết sợ là gì, tiếp tục ra lệnh cho người t·ấn c·ông lấy.
- Lui thôi!- He tam gia thì ngược lại, hạ lệnh cho mọi người rút lui.
- Lui cái gì mà lui, lên cho ta. Ai mà lui là không xong với ta đâu!- He Hé thì quyết làm theo ý mình, không cho phép bất gì ai lui cả.
- Người đâu, đưa người đi cho ta!- Bọn họ liền cưỡng chế mà mặc cho đối phương có vùng vẫy ra sao đi chăng nữa.
- Các ngươi muốn tạo phản à? Ta nói là bắt con sói đó cho ta, các ngươi lại bắt ta. Có tin là ta đem chuyện này, nói với cha ta không hả?- He Hé vùng vẫy kêu gào, kịch liệt mà phản kháng.
- Chúng ta làm gì giờ?- Nhìn đám người bọn họ rời đi hết, Ha Lô liền quay đầu nhìn sang hắn.
- Bọn họ đi rồi chúng ta còn ở đây làm gì nữa, đi thôi!- Vu Không kéo theo đối phương, âm thầm mà rời khỏi nơi này.
Tại một góc nào đó, Vu Không vẫn còn bần thần do vụ việc ban nãy mang lại. Khuôn mặt nhợt nhạt, cả người thất thần. Chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa rồi, là hắn lại bất giác mà rùng mình một cái, cảm thấy khó chịu trong người.
- Ngươi làm sao vậy?- Ha Lô thấy vậy, liền cất tiếng mà quan tâm.
- Không làm sao cả! Ta chỉ là nghĩ... Người c·hết rồi, việc này không ai quản sao?- Vu Không ngồi ở một góc, ôm c·hặt đ·ầu gối mà nói.
- Quản? Chuyện này bình thường mà. Trong lúc đi săn t·hiệt m·ạng, từ trước tới nay có cũng đâu ít. Vả lại, đó còn là người của tộc He, bọn họ c·hết cũng đáng lắm. Ngươi không cần phải bận tâm đâu!- Ha Lô nhẹ nhàng, ân cần mà vỗ về lấy hắn.
- Các ngươi... Ta...- Khuôn mặt của Vu Không co giật liên hồi, hắn muốn nói gì đó nhưng không biết phải mở lời sao cho phải. Hắn sống trong thời đại pháp trị, lại đến nơi có quy tắc khác lạ này. Nhất thời, vẫn là khó mà chấp nhận được.
Lại nói đến đám người tộc He của lúc này, He Hé bị cưỡng chế lôi đi. Tức giận phải biết, một mặt hậm hực. Đường đường là con trai thứ ba của Tộc trưởng tộc He, lại bị thủ hạ đối xử như vậy. Là ai cũng khó mà nuốt trôi cơn giận này.
- He tam gia, lão làm cái gì vậy? Lệnh của ta mà cũng dám trái, lão muốn tạo phản sao? Hay là không để cha ta vào mắt?- He Hé liền trút giận lên đối phương.
- Thuộc hạ không dám nhưng người như thế là quá liều lĩnh rồi. Chúng ta không thể để người của mình t·hiệt m·ạng một cách vô ích được!- Đổi lại, là He tam gia cực lực khuyên nhủ.
- Bọn họ vì ta mà hi sinh, đó là vinh hạnh của bọn họ. He tam gia, lão bớt lo nhiều chuyện đi!- He Hé tự cho mình là đúng, chẳng hề để lời đó vào tai. Nhưng lại không để ý đến, ánh mắt của mọi người nhìn mình, là ẩn hiện một tia bất mãn.
- Người như này là quá nóng tính rồi, sau này làm sao mà cạnh tranh chức vị Tộc trưởng với hai vị kia được!- He tam gia nghiêm giọng lại, trách mắng đối phương.
- Hừ, không nói chuyện này nữa. He tam gia, lão nhanh chóng mà nghĩ cách bắt con sói đó cho ta đi. Ta không có kiên nhẫn đâu!- He Hé vẫn chưa từ bỏ ý định, kiên quyết mà muốn săn cho được Sói Nanh Trắng.
- Chuyện này, phải nghĩ cách mới được. Bầy sói đó, cũng quá khó đối phó rồi!- He tam gia nhẹ lắc đầu, bởi vì lão ta biết chuyện này còn khó hơn lão ta nghĩ nhiều.