Nguyên Tổ

Chương 26: Hợp và tan



Chương 26: Hợp và tan

Một bên khác, tộc He, Thể đem mọi chuyện xảy ra, đều kể lại rõ với tộc trưởng tộc He nhưng không quên thêm mắm dặm muối vào trong lời kể của mình. Càng là gây nên hiềm khích vốn có của hai tộc.

- Ngươi nói cái gì? Con ta... Con ta vậy mà lại c·hết rồi, còn bị sói ăn thịt!- Tộc trưởng tộc He, He He, nghe tin này như sấm động trời quang. Thần sắc kém đi một phần, tiếc thương tột độ, lửa giận bừng bừng.

- Tộc trưởng, là người của tộc Ha, bọn họ rõ ràng là nhắm vào chúng ta mà. Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến hai tên đó, hai tên đó lại xen vào. He Hé và He tam gia cũng vì vậy mà m·ất m·ạng. Ta liều mình mới có thể thoát khỏi. Tộc trưởng, chúng ta không thể nào bỏ qua chuyện này được. Bọn họ thật là khinh thường chúng ta quá đáng!- Thể đem sự tình kể lại, đều tất cả tội lỗi đổ lên đầu hai người đối phương. Chỉ có như vậy, bản thân tên này mới không phải chịu sự trừng phạt của trưởng tộc. Để hai cái tên đó, tộc Ha, gánh lấy phần lửa giận này.

- Lí nào lại vậy! Tộc Ha, một lũ đáng c·hết đó, lại dám g·iết con ta, thật là không xem ta ra gì mà. Tập hợp người cho ta, ta phải sang bằng bọn chúng mới được!- He He siết chặt bàn tay, tràn đầy lửa thù mà quát lớn.

- Cha, như vậy có phải quá lỗ mãng rồi không? Thực lực của tộc Ha gần bằng với tộc ta. Nếu như bây giờ giao chiến, khó tránh khỏi t·hương v·ong không đáng có. Chi bằng, chúng ta liên kết tộc Hô đi. Cùng nhau giải quyết bọn họ, có phải tốt hơn không?- He Hẹ, con trai thứ hai của He He. Bề ngoài chửng chạc, là người biết suy nghĩ, nói lời can ngăn.

- Được, cha giao cho con giải quyết chuyện này. Mau chóng liên hệ với bọn họ, liền lập tức t·ấn c·ông tộc Ha!- He He vỗ vai He Hẹ, đằng đằng nộ khí mà lớn tiếng nói.

- Vâng!- He Hẹ lập tức rời đi, theo lệnh mà hành động.

- Hai tên đó tạm thời cứ để đó đi nhưng mà con sói kia, phải c·hết!- He He ánh mắt hướng ra ngoài, ngập tràn sát khí.



Lúc này, tộc Ha cũng không yên lành là bao. Vu Không đem những chuyện đã trải qua, nói hết thảy với Tộc trưởng và Vu sư. Nghe xong, mặt ai nấy cũng đều trở nên kém sắc cả. Săn sói, săn thế nào lại săn đến con trai của người ta rồi.

- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ngươi g·iết He Hé, con trai thứ ba của Tộc trưởng tộc He sao?- Tộc trưởng hỏi lại một lần nữa, nhầm xác nhận đó là thật. Tin tức này, cũng quá là sốc rồi.

- Nếu như là nói, lúc đó tên đó tự ngã té c·hết. Vừa hay lại ngã c·hết trên tay ta. Ngài có tin không?- Vu Không cười gượng, sự tình này thật là không biết phải giải thích làm sao cho thỏa.

- Vu sư, chuyện này ngài cảm thấy thế nào?- Tộc trưởng nhìn sang Vu sư bên cạnh, hỏi dò ý kiến.

- Chuyện này phiền phức lớn rồi đây. Tên He He đó liều lĩnh lắm, chuyện gì cũng dám làm ra. Chúng ta phải đề phòng mới được!- Vu sư nhíu nhẹ chân mày.- Thôi được rồi, Vu Không, ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Chuyện này, bọn ta cần phải bàn bạc lại!

- Vu sư, mặc dù ta không biết đó là gì nhưng ta muốn học Vu thuật. Xin ngài hãy chỉ dạy cho ta!- Vu Không quỳ xuống, hướng đối phương mà dập đầu. Hắn đã biết thế nào là sự đáng sợ của thế giới này, hắn cần thực lực bảo vệ bản thân cũng như bảo vệ những người mà hắn yêu quý. Vì vậy, hắn bắt buộc phải trở nên mạnh hơn. Vu thuật, chính là thứ mà hắn hướng tới.

- Ngươi... Được không?- Vu sư đăm chiêu nhìn hắn, buông lời dò xét.

- Được! Nhất định được!- Vu Không ngửa mặt nhìn lên, ánh mắt đầy kiên định mà đáp.



- Được rồi, đi theo ta. Dù sao ngươi cũng là Vu đồ, đã đến lúc ta nên chỉ dạy ngươi rồi. Chuyện bàn bạc, để lại sau vậy!- Vu sư gật đầu hài lòng, chống gậy đi trước, hắn vui mừng mà theo sau. Để lại đây, Tộc trưởng ngơ ngác mà ngồi nhìn.

- Ủa, bỏ lại ta một mình như thế này luôn đó à? Ta dù sao cũng là Tộc trưởng mà, các ngươi ít nhiều gì cũng phải tôn trọng ta chứ?!- Tộc trưởng nhìn bọn họ dần xa, chua xót mà nói.

Cái gọi là Vu thuật chính là từ Niệm mà ra. Nhất niệm thành hợp, nhất niệm ly tan. Tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan. Cốt lõi nằm ở tâm trí của người dùng, ý chí kiên cường đến đâu thì thành tựu sau này mới có thể cường đại đến đó.

- Hãy cảm nhận thử xem, xem xem có cảm nhận được gì không?- Vu sư dẫn hắn đến một con thác lớn, rồi lệnh cho hắn ngồi dưới thác nước đó. Để nước siết đập vào người, từ đây mà rèn luyện lấy ý chí của hắn.

- Cảm nhận gì chứ, cảm cúm thì có. Đau c·hết đi được!- Dòng nước chảy xuống, rát buốt từng cơn. Thương tổn của hắn vẫn còn chưa lành, nay lại phải chịu cảnh này. Thật là biết làm khó hắn. Nhưng cũng không còn cách nào khác, vì để trở nên mạnh hơn, hắn sẵn sàng chấp nhận.

Ngồi đó hơn hai tiếng đồng hồ, Vu Không một chút cũng không cảm nhận được chứ đừng nói tới là cảm ngộ. Nhưng như thế, hắn cũng không bỏ cuộc. Không có thiên phú thì hắn kiên trì vậy, nước chảy đá mòn, hắn không tin là bản thân không được.

- Lâu đến như vậy mà cũng không có gì sao? Tệ vậy!- Vu sư đứng ở một bên mà quan sát, cảm thán thành lời.

Cứ như này, ngày qua ngày đi, thấm thoát đã hai ngày trôi qua. Vu Không liên tục mà ngồi dưới thác nước đó, từ từ mà cảm nhận. Mặc dù không biết đó là gì nhưng hắn có thể mơ hồ cảm nhận được, bản thân đang có sự thay đổi. Còn thay đổi ở đâu thì hắn lại không biết.



- Vu Không, ngươi đang làm gì thế?- Xa xa có tiếng nói, đưa mắt nhìn tới là Ha Lô đang đi nhanh đến nơi này. Vết thương trên ngực đã lành, khuôn mặt tươi tắn hơn hẳn. Nhìn trông, không có điểm nào là giống với người mới vừa trải qua sinh tử cả.

- Ha Lô, ngươi tỉnh lại rồi. Không sao chứ? Đang định đi đâu thế?- Thấy đối phương đã khỏe mạnh trở lại, Vu Không vui mừng ra mặt.

- Đã khỏe lại rồi! Nghe nói tộc He liên kết với tộc Hô rồi. Ta định đi đến tộc Hi, cầu viện bọn họ!- Ha Lô đem tình hình hiện tại, nói rõ với hắn.

- Ngươi cũng đi cùng luôn đi!- Lúc này, Vu sư bước tới, rồi ra lệnh cho hắn cùng đi với Ha Lô.

- Không phải ta đang luyện tập sao, còn đi đâu được nữa?- Vu Không nhăn mày, tu luyện không có tiến triển hắn nào đâu có thời gian mà đi tới đi lui.

- Dựa vào chút thiên phú này của ngươi, có chăm chỉ luyện tập hay không cũng không quan trọng đâu. Đi đi! Cũng không thể Ha Lô đi một mình được, chúng ta cần thành ý. Thân phận Vu đồ của ngươi rất thích hợp!- Vu sư nhìn hắn, lắc đầu mà ngao ngán.

- Wa, nói thế mà nghe được. Tim ta đau quá men!- Vu Không ôm ngực, bày ra khuôn mặt đáng thương mà nói.

Vượt qua một quãng đường dài, đi về phía Tây. Bọn họ mất hơn một ngày trời mới có thể đến được địa phận của tộc Hi. Nơi đây, so với tộc Ha, còn là có chút khác lạ. Bọn họ đã biết dựng nhà cây, không còn sinh sống tạm bợ trong những hang động nữa.

- Là ai, dám xâm nhập địa phận tộc ta, tìm c·hết sao?- Người của tộc Hi thấy bọn họ đi tới, liền lớn tiếng mà cảnh cáo.

- Ta là Ha Lô, người của tộc Ha, đến đây là muốn tìm Hi tộc trưởng có việc cần bàn!- Ha Lô khí phách hiên ngang, dõng dạc mà cất tiếng đáp lời.