Nguyên Tổ

Chương 29: Quả, Được



Chương 29: Quả, Được

Trải qua mấy ngày luyện tập, Ha Lô không biết có tiến triển gì hay không. Nhưng riêng về phần Vu Không, tiến triển là hoàn toàn không có. Hắn còn chẳng cảm nhận được Niệm là gì, đừng nói ở đó mà học Vu thuật. Con đường này, mịt mù quá.

- Sao kì vậy ta? Lẽ nào là ta tệ đến thế cơ à? Ta thấy bản thân cũng ổn lắm mà. Không được đẹp trai thôi chứ cũng đâu đến nổi nào!- Vu Không tự mình soi mình qua mặt nước, rầu rĩ mà than ngắn thở dài.

- Anh làm sao thế?- Ý La đi đến, thấy cái bộ dạng mặt ủ mày chao này của hắn, tò mò mà hỏi nhỏ.

- Không có gì, chỉ là có một số việc nghĩ không thông mà thôi. Cô nói xem, ta có tệ lắm không?- Vu Không thuận thế mà tâm sự với đối phương, bày tỏ nổi lòng.

- Tệ? Không! Em cảm thấy anh rất giỏi là đằng khác!- Ý La nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, chân thành mà nói.

- Giỏi? Giờ ta mới phát hiện ra, ta kém cỏi biết bao. Sức lực thì không bằng ai cả, Vu thuật thì học cũng không xong. Hazzz, chán c·hết đi được!- Vu Không thở dài một hơi, tâm tư não nề.

- Không sao, em tin anh làm được!- Ý La trìu mến mà cổ vũ, khích lệ tinh thần của hắn. Tâm tình hắn cũng nhờ vậy mà thoải mái hơn nhiều.

- Bên đó, sao lại cải nhau rồi?- Vu Không nhìn sang, truyền tới là âm thanh cải vã.- Lại có chuyện để hóng à?



Đang lúc này, bên cạnh lại có tiếng nói truyền đến. Nghe ra, là giọng của Y Lan và Ha Lô. Hai người bọn họ xem ra là vì chuyện của trước đó mà vẫn còn hờn dỗi nhau. Cũng phải thôi, Ha Lô không cho một lời giải thích thích đáng. Muốn Y Lan hiểu cho, Y Lan làm sao mà hiểu.

- Ha Lô, đừng lại gần ta. Đi mà tìm vợ chưa cưới của ngươi ấy!- Y Lan giận dữ mà quát, giờ xin lỗi thì đã muộn rồi.

- Y Lan, nghe anh nói đi mà! Anh là không còn cách nào khác, đây là chuyện ngoài ý muốn thôi. Em cho anh thời gian, anh nhất định sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa!- Ha Lô nắm lấy bàn tay cô ta, nhịn không được mà muốn giải thích mọi chuyện.

- Ha Lô, cô ta là ai? Tại sao anh lại nắm tay cô ta? Có phải là cô ta dụ dỗ anh không hả? Anh nói cho em biết đi!- Hi Li từ xa vội chạy tới, chứng kiến một màn này, tỏa vẻ khó chịu ra mặt. Làm nũng với đối phương.

- Không nhìn lại mình đi. Nhìn cô với heo rừng, ta còn không biết đâu là cô đâu là heo nữa đấy. Ở đó nhõng nhe nhõng nhẹo, mắc mệt!- Y Lan lườm đối phương một cái, rồi buông lời mạc sát. Sát thương cực cao, tính sỉ nhục lại cực lớn.

- Cô... Cô... Cô...- Hi Li đỏ mặt tía tai, tức đến nói không nên lời.

- Cô cái gì mà cô, tránh ra!- Y Lan đi đến, cố tình mà húc vai đối phương. Rồi cứ thế mà bỏ đi.

- Ha Lô, cô ta ức h·iếp em, anh phải làm chủ cho em. Hu hu!- Hi Li quay sang ăn vạ, điên cuồng mà vỗ lưng đối phương. Mỗi một cái vỗ là tiếng bịch bịch vang lên, như muốn lấy mạng con người ta tới nơi vậy.



- Đừng đập nữa, c·hết ta!- Ha Lô nhăn hết cả mặt, sự dày vò này, cũng chỉ có thể tự mình chịu lấy.

- Bọn họ sao lại cải nhau thế?- Do ở quá xa, Ý La câu nghe được câu không, hiếu kì mà hỏi.

- Tình cảm ấy mà, là một thứ rất khó nói. Ai bảo tên đó bắt cá hai ba tay làm gì. Như vậy thì thôi đi, còn bị phát hiện nữa. Cũng đáng đời lắm!- Vu Không bây giờ cảm thấy, tình hình của bản thân thật ra cũng không tệ lắm. Giờ thì vui vẻ hơn nhiều rồi.

Thời gian thấm thoát qua đi, thời hạn một tháng cuối cùng cũng đến. Dù muốn hay không, chuyện này cũng không tránh khỏi. Phải biết đối mặt với nó. Đã đến lúc, Vu Không một lần nữa chứng minh bản thân mình rồi.

Tại một khu đất trống, người bốn tộc vây quanh. Vu Không và Ha Lô đứng giữa, cùng với đó là hai người của đối phương. Bốn người bốn cặp mắt nhìn nhau, gì cũng có thể thua nhưng riêng về khoảng khí thế, hắn không lép vế trước bất kì ai trong ba người họ cả.

- Vu Không, anh cẩn thận!- Ý La dặn dò lấy hắn, nhiệt tình mà cổ vũ.

- Yên tâm, ta tự mình có cách giải quyết!- Vu Không tự tin tràn đầy mà bước tới, ngoài mặt là thế nhưng trong lòng hắn đã lo đến sốt vó rồi.

- Không ấy! Bọn ta đầu hàng, rồi chúng ta bỏ qua chuyện này có được không hả? Người c·hết thì cũng đ·ã c·hết rồi, các ngươi cũng đâu cần vì chuyện này mà bận tâm. Chuyện gì cho qua được thì cho qua đi, chúng ta cứ vui vẻ mà sống. Như vậy không được sao?!- Vu Không không giả vờ được nữa, liền hướng đối phương mà cầu hoà. Nhưng lời này cũng rất chi là gợi đánh, thèm đòn.



- Bớt nhiều lời lại đi! Tộc trưởng nói rồi, chỉ cần g·iết được ngươi. Bọn ta liền có trọng thưởng. Ngươi, ngoan ngoãn mà chịu c·hết đi!- Hai người đối phương hung hăng mà nói, xem ra là lần này phải đánh g·iết thật rồi.

- Không hoà giải được à? Vậy thì tới đây, bất quá, ta liều một lần nữa vậy!- Vu Không mặc dù lo sợ, vẫn cố tỏa ra cứng rắn.

Đối thủ của bọn họ, một người là Quả, Vu giả, thuộc tộc He. Người thứ hai tên là Được, thợ săn bậc nhất của tộc Hô. Hai người này, là hai chiến lực mạnh nhất thế hệ trẻ của hai tộc He Hô cử ra. Mục đích của đối phương cũng rất đơn giản, g·iết Vu Không, trả thù cho He Hé và He tam gia.

Hai đối hai nhưng Vu Không lại chẳng có chút nào là tự tin cả. Trải qua một lần sinh tử kia, hắn đã biết nơi đây không hề như trong tưởng tượng của hắn. Người tại đây, đều xem chuyện sống c·hết như chuyện thường vậy, chẳng ai là bận tâm. Tính mạng hắn, cũng chỉ có thể tự hắn bảo vệ lấy.

- Vu Không, chút có chuyện gì, ngươi cứ đứng sau ta đi! Lần trước ngươi đã cứu ta rồi, vậy thì lần này hãy để ta bảo vệ ngươi!- Ha Lô đứng chắn trước mặt hắn, oai dũng mà nói.

- Ngươi muốn thể hiện một mình à? Không dễ thế đâu. Đừng có xem thường ta!- Vu Không cũng muốn núp sau lưng đối phương lắm chứ nhưng hắn lại thấy Ý La nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, hắn mà trốn thì còn gì là thể diện nữa. Bệnh sĩ c·hết trước bệnh tim mà.

- Hai người các ngươi luyên thuyên đủ chưa? Đủ rồi, thì chúng ta bắt đầu nào!- Được đã chờ không được, gấp gáp mà muốn giao chiến.

Lời vừa dứt, Được chủ động mà ra tay t·ấn c·ông tới. Với cây giáo trong tay, đâm thẳng về phía Ha Lô. Y cũng không kém, xông đến mà đối chiến với đối phương. Lệch người tránh đòn, rồi đấm ra một đấm mà phản công. Hai người bọn họ như hai con thú hoang vậy, hung hãn mà không ngừng xâu xé lẫn nhau. Nhất thời khó mà phân ra thắng bại.

- Tên đó, chắc là không sao đâu nhỉ?- Ba người, Văn Màu Tả cũng có mặt tại đây. Tả nhìn Vu Không, hình như là không được khả quan cho lắm thì phải.

- Không sao? Nhóc con, ngươi nói chuyện cười gì thế? Người ta là Vu giả đó, hắn cũng chỉ mới Vu đồ. Mặc dù không muốn cho lắm nhưng ta phải thừa nhận, hắn c·hết chắc rồi!- Văn lắc đầu, ngữ khí bỗng chốc lại trở nên ảm đạm.

- Vu Không, anh đừng có sao đấy!- Nghe cuộc trò chuyện của ba người bọn họ, Ý La càng là lo lắng hơn bao giờ hết, chấp tay thành tâm mà cầu nguyện bình an cho hắn.