Nguyên Tổ

Chương 28: Lưu luyến



Chương 28: Lưu luyến

Bầu không khí của lúc này, là vô cùng căng thẳng. Bất kì lúc nào cũng đều có thể nổ ra một trận chiến lớn. Bốn tộc đánh nhau, nghĩ thôi cũng đủ biết nó kinh khủng như nào rồi. Đến lúc đó, t·hương v·ong e là khó mà đông đếm được.

- Chi bằng, chúng ta tổ chức cuộc thi đấu đi. Bọn ta sẽ để Ha Lô và Vu Không tham chiến, các ngươi cử ra hai người. Sống c·hết thì tùy theo ý trời, có thể báo được thù hay không thì phải xem ở các ngươi rồi!- Vu sư chống gậy bước ra, ra sức mà hoà hoãn lại tình hình.

- Ta tại sao lại phải nghe theo ý của ngươi?- Trước ý kiến đó, He He chẳng nghe lọt vào tai. Chỉ có g·iết chóc, mới hả được cơn giận trong lòng lão ta mà thôi.

- Còn không, thì ngươi bây giờ các ngươi cứ khai chiến đi. Bất quá chúng ta đều cùng nhau chiến tử một phen!- Vu sư gõ mạnh gậy xuống đất, tạo thành dư chấn không hề nhỏ, đẩy lùi bọn họ về sau một bước.

- Vu sư, ngươi cảm thấy thế nào?- He He quay sang nhìn người bên cạnh, Vu sư của tộc He, thăm dò ý kiến.

- Nghe theo đi! Như vậy đã là ổn thỏa nhất rồi!- Vu sư của tộc He gật đầu, biểu thị đồng ý. Vu sư của tộc Ha, thực lực đó, thật là khiến người ta không dám khinh thường.

Như thế mới tạm thời giải quyết được chuyện này nhưng mọi chuyện phía sau, nó lại không đơn giản như vậy. Trong thời gian một tháng, muốn Vu Không mặt đối mặt, đánh với người ta. Như thế có khác gì là bảo hắn đi nộp mạng.

- Thời gian chỉ có một tháng, Vu sư, ngài bảo bọn ta phải làm sao đây? Ha Lô thì không nói tới rồi, còn ta? Ta có biết gì đâu, lấy gì mà thi đấu với người ta?- Vu Không hoảng loạn, mất bình tĩnh mà nói. Trải qua một màn săn sói kia, tâm tính hắn cũng theo đó mà có biến hoá không nhỏ.

- Không phải trước đó, ngươi rất thích thể hiện sao? Giờ, sao lại nhục chí rồi? Nếu như không muốn c·hết thì trong khoảng thời gian này, ngươi cố gắng mà luyện tập đi!- Vu sư ngữ khí thì nhẹ nhàng nhưng cảm giác mang lại, lại là có chút nặng nề với hắn.



Ngoài Vu Không phải chịu huấn luyện gian khổ ra thì Ha Lô cũng phải vất vả luyện tập. Mặc cho tên đó mới vừa bình phục, đã vác tảng đá nặng trăm kí, chạy vòng vòng khắp nơi. Đã vậy, y còn chẳng có biểu hiện nào là mệt cả.

- Ha Lô, anh đây rồi, em tìm anh mãi!- Hi Li chạy tới, khoác tay đối phương. Vì một vài lí do, cô ta tạm thời đã chuyển đến sinh sống tại tộc Ha. Chủ yếu, vẫn là muốn ở gần Ha Lô.

- Ha Lô, chuyện này là sao đây? Cô ta là ai vậy? Sao hai người lại thân mật với nhau thế?- Y Lan đúng lúc này lại bước tới, nhìn cái dáng vẻ thân mật kia của bọn họ, không vui mà gặng hỏi.

- Ngươi là ai thế? Có biết ta và Ha Lô đây, có hôn ước với nhau không hả?- Hi Li hất ngực, cao giọng mà làm phách.

- Cái gì? Chuyện này có phải là thật không, Ha Lô!- Y Lan không tin đó là thật, liền hướng đối phương mà hỏi rõ sự tình.

Chỉ thấy Ha Lô hơi cúi mặt xuống, không có bất kì một lời giải thích nào. Y Lan như c·hết lặng tại chỗ. Không phản bác chính là thừa nhận, không đẩy cô ta ra chính là có tình có ý. Như vầy, thì cần gì phải hỏi nữa.

Cú sốc này, cũng quá đổi là lớn đi. Người mình yêu, đùng một cái có vợ chưa cưới. Còn là một cô gái kém sắc, thua xa bản thân. Là ai thì cũng khó mà chấp nhận cho được. Y Lan quay người lại, như cái xác vô hồn mà bước đi.

Nhìn cô ta rời đi như thế, tim Ha Lô như thắt lại một nhịp. Nhưng giờ không phải là lúc. Gánh trên mình là trách nhiệm của cả một tộc, y biết bản thân mình nên làm gì. Bây giờ cần nhất vẫn là đợi cho mọi chuyện qua đi, lúc này không thể lỗ mãng được.



- Nói như vậy, không phải là ta còn có cơ hội sao? Y Lan, dạo này cô có khỏe không?- Vu Không hớn hở lại gần, bắt chuyện với cô ta.

- Cút!- Đổi lại, là một lời lạnh lẽo từ Y Lan.

- Ô kê la, cút liền đây! (Mẹ nó, biết vậy ngay từ đầu đã không phũ phàng với cô ta rồi. Tiếc quá!)- Vu Không chỉ đành ngậm ngùi mà ra chỗ khác chơi, tiếc ngùi nguội.

- Y Lan, đợi ta!- Ha Lô nhìn theo đối phương không rời, ánh mắt ấy chứa chan bao nhiêu là tình cảm, khó mà đông đếm cho được.

- Ta bây giờ, không còn cảm thấy ghen tị với ngươi nữa rồi. Xem ra đẹp trai cũng khổ, chứ sung sướng gì!- Vu Không đi đến, vỗ vai Ha Lô. Hắn bây giờ đã hiểu, cái gì là hồng nhan hoạ thủy, nhan sắc hại người.

- Way, ta nghe hai người nói đấy nhé. Ta còn chưa đi đâu, đừng có mà làm lơ ta. Ha Lô, anh nói cho em biết đi, cô ta là ai vậy? Ha Lô! Ha Lô!- Hi Li bên cạnh, nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, đã ngờ ngợ ra gì đó. Hướng Ha Lô mà hỏi nhưng tuyệt nhiên, y không có một lời hồi âm nào cả.

Đến tối, Vu sư lại cho gọi Vu Không. Gian khổ bao ngày, hắn một chút tiến triển cũng không có. Cứ cái đà này, đừng nói là một tháng. Cho hắn một năm hắn cũng không thức tỉnh được. Thân là thầy của hắn, Vu sư liền giúp đỡ một chút vậy.

- Uống đi!- Vu sư lấy ra một bát nước màu đen, rồi đưa đến trước mặt hắn.

- Đây là thứ gì vậy? Uống vào có c·hết người không vậy!- Vu Không nhìn vào bát nước rồi lại nhìn Vu sư, ngờ vực mà hỏi.

- Uống thứ này vào, có thể kích phát tiềm năng của ngươi đấy. Để ngươi biết, cái gì gọi là Niệm. Dựa vào ngươi, không biết bao giờ mới thức tỉnh được đây!- Vu sư nhìn hắn, rồi lắc đầu mà nói. Không biết quyết định nhận hắn làm Vu đồ, là đúng hay sai nữa.



Vu Không nhận lấy, chần chừ không dám uống. Không chỉ màu đen mà nó còn có một hôi tanh khó chịu. Như cá ươn để lâu ngày vậy, ngửi thôi là đã muốn nôn rồi đừng nói tới là nuốt xuống. Cho chó chó còn chê nữa là, huống chi là hắn.

- Nhìn gì nữa, nhanh mà uống đi. Không lẽ ngươi muốn c·hết sao?- Vu sư thấy hắn do dự mãi, ra sức mà hối thúc lấy hắn.

- Gì mà đắng dữ vậy?Thành phần của thứ này là cái gì thế?- Vu Không nhắm mắt làm liều, uống cạn cả bát thuốc. Liền cảm thấy một cơn đắng rát chảy dài khắp cổ họng, cực kì khó chịu.

- Thành phần? Ý ngươi nói là dược liệu đó à? Nói cho ngươi biết, toàn là những dược liệu khó kiếm không đấy. Phân dơi, nọc rắn hổ, bọ cạp xít,... Ta phải vất vả mấy ngày nay mới thu thập được cho ngươi đấy!- Vu sư từng chút một mà kể ra, nghe xong mà Vu Không sửng sờ tại chỗ.

- Đừng có mà nôn, ngươi mà nôn rồi. Không có để cho ngươi uống nữa đâu!- Mắt thấy hắn sắp nôn đến nơi, Vu sư lạnh giọng mà cảnh cáo lấy.

Vu Không xanh hết cả mặt, nếu như không phải là vì Vu sư nhắc nhở. Hắn xém tí nữa là nôn hết cả gan cả mật ra ngoài, cố mà nuốt xuống lại. Không ngờ đến sẽ có một ngày, hắn lại phải uống những thứ kinh khủng kh·iếp như vậy.

Nhưng cũng theo đó, hắn cảm nhận được có cái gì đấy di chuyển trong người. Một luồng khí ấm áp chạy dọc cơ thể hắn, rồi đi đến phần đầu. Tại đây nó lại đột nhiên biến mất, đến cùng là không có gì cả.

- Ủa, sao không có gì hết vậy?- Vu Không ngệch mặt ra đó, ngơ ngác mà không rõ chuyện gì vừa mới xảy ra với bản thân.

- Không có? Sao lại không có gì được?- Vu sư nhìn hắn bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, rồi kiểm tra thật kĩ lưỡng cho hắn.- Thật là không có gì! Rốt cuộc là tư chất của ngươi kém đến mức nào thế?

- Ngài hỏi ta sao mà ta biết được? Ta biết hỏi ai bây giờ!- Vu Không hoang mang cũng không kém nhưng hắn liền không biết rằng, cơ thể mình lại đang có biến hoá cực kì lớn.