Nhà Có Chính Thê

Chương 274: Tạt Nước Đường Hồng Lan





Ăn cơm trưa xong, thường ngày lão gia có thói quen ngủ trưa, có điều hôm nay ông dịch thời gian ngủ trưa lùi lại chút.

Ông gọi Hạ Phạm Hành tới, hỏi một chút về Bảy Bảy.

Hạ Phạm Hành kể cho ông nghe một chút chuyện vui của bé.

Lão gia nghe rất vui, lúc đi ngủ còn nói với Hạ Toàn Hữu rằng:  “Đứa nhỏ này từ bé đã thông minh lanh lợi rồi.

Mấy thằng con trai cháu trai chẳng giống tôi gì cả, chỉ có thằng cu đấy là giống tôi nhất thôi.”
Hạ Toàn Hữu muốn hỏi: Sao lão gia có thể biết được một đứa bé sáu tháng tuổi giống mình được cơ chứ?
Có điều Hạ Toàn Hữu sẽ không nói ra những lời này, chỉ híp mắt cười giống như ông phật Di Lặc.
Lần này Hạ Phạm Hành hồi kinh cũng không có ý định ở lại lâu.

Lão gia bảo hắn mua quà cho Lưu Nghiên, dù sao hắn cũng phải mua cho con trai và người yêu nên cũng tiện thể mua một phần cho cô ta, dầu gì cũng không thể để cho lão gia mất mặt được.
May là buổi tối có buổi đấu giá, Hạ Phạm Hành mới vừa quay lại đã được mời tham dự.

Không thể không nói những người đó nắm bắt tin tức nhanh thật, hơn nữa còn rất biết nhận định tình hình, trừ hắn ra còn mời cả Hạ Vân Long nữa.
Hôm nay người đứng đầu của Hạ gia còn chưa quyết định, đầu năm hắn cùng Hạ Vân Long lại đồng thời dò xét xưởng thuốc, cho nên người ngoài đều cố gắng lấy lòng cả hai bên.
Trong buổi đấu giá có một tấm phiếu Monkey Stamp được phát hành năm 1980 được đem ra đấu giá, Hạ Phạm Hành nhìn trúng nên có ý muốn sở hữu, kết quả Hạ Vân Long không biết bị cái gì mà như muốn đối nghịch với hắn vậy.

Một tấm phiếu Monkey stamp hồi đó bán với giá mấy đồng tiền giờ bị bọn họ đấu giá lên tới hơn trăm vạn, dĩ nhiên, cuối cùng vẫn là Hạ Phạm Hành đắc thủ.
Hạ Phạm Hành biết, Hạ Vân Long chưa chắc đã thật sự muốn cái đó, chẳng qua là đơn thuần nhằm vào hắn mà thôi.

Hạ Phạm Hành đưa bưu phiếu cho Lưu Nghiên đi cùng gã, nói là lễ vật tân hôn, sau đó lập tức rời đi.

Hắn còn muốn thắng hai món đồ chơi nhỏ cho Quách Tĩnh Tĩnh và Bảy Bảy, nhưng hắn có thể khẳng định, tiếp theo bất kể hắn có ra giá cho món đồ gì nữa thì Hạ Vân Long cũng sẽ theo sát hắn.

Dĩ nhiên Hạ Phạm Hành không phải là không có tiền, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết phải thế.
Hạ Phạm Hành có thể bỏ ra số tiền gấp mười lần giá gốc để mua một món đồ gì đó, chỉ cần có thể lấy được sự vui vẻ của người mình yêu là được, nhưng thứ đồ mà bỏ ra gấp mười, gấp trăm chỉ để tranh chút sĩ diện này với Hạ Vân Long dù có tinh xảo đến mức nào đi nữa thì bản thân nó đã không còn ý nghĩa như ban đầu.
Hỏi thử xem, hắn làm sao có thể đưa một món đồ chết bị lợi ích làm mờ mắt đưa cho người yêu và con trai mình cơ chứ?
Nhưng mà vẫn phải mua quà, Hạ Phạm Hành dứt khoát lái xe khắp phố một vòng, cuối cùng xe dừng ở một tiệm bán quần áo.

Tiệm này chuyên bán quần áo của gia đình, nhiều loại quần áo của gia đình ba người được bày trong tủ kính đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của Hạ Phạm Hành.
Hạ Phạm Hành đỗ xe ở một bên, sau đó đẩy cửa đi vào.

Chủ tiệm là một cô gái mập mạp, thấy Hạ Phạm Hành còn bày ra vẻ mặt kinh ngạc như đang hỏi tại sao người như vậy mà cũng để ý tới cái tiệm nhỏ này của mình chứ?
“Tiên sinh, anh có cần gì không? Tiệm chúng tôi có rất nhiều trang phục gia đình, còn có thể tự thiết kế áo phông đó nha.”
“Có thể tự mình thiết kế sao?” Hạ Phạm Hành hỏi.
Cô gái cười giống như cái bánh bao: “Đúng vậy, có thể được.”
Chờ Hạ Phạm Hành vẽ xong rồi giao lại cho cô gái thì đã sắp chín giờ, tính từ lúc rời khỏi hội đấu giá thì bức họa này ngốn mất của hắn ba tiếng đồng hồ.
“Lúc nào có thể lấy đồ được?” Hạ Phạm Hành hỏi.
“Rất nhanh, hai ngày sau là lấy được rồi.

Nếu như tiên sinh không thể tới lấy thì có thể gửi địa chỉ cho tôi, tôi giao tới cho anh.”, cô gái cười hì hì nói.
Hạ Phạm Hành trầm ngâm nói: “Không cần, tôi tự mình tới lấy.”
“Được, vậy phiền anh để lại số điện thoại, đến lúc đó tôi gọi điện thoại thông báo cho anh.”
Hạ Phạm Hành để lại số điện thoại của mình, trả tiền xong liền rời đi.
Cô gái bưng mặt nhìn bóng lưng Hạ Phạm Hành rời đi, si mê nói: “Thật là đẹp trai chết đi được, chắc chắn anh ấy rất yêu vợ mình, ai, tại sao mình không gặp được ai tốt như vậy chứ!”


Về đến nhà đã gần mười giờ, Hạ Phạm Hành vốn dĩ định tắm rửa một chút rồi gọi điện thoại cho Quách Tĩnh Tĩnh, kết quả vừa lên lầu đã thấy ở hành lang, Man cầm trong tay một khẩu súng, nổi giận đùng đùng xông về phía trước.
Đã trễ thế này còn chưa ngủ, hơn nữa cũng không thấy bóng dáng Hạ Vân Tuyết đâu, Hạ Phạm Hành suy nghĩ một chút, vẫn đi tới ngăn cản bé.
“Man làm gì đó? Trễ như vậy còn chưa ngủ à?”
Ngực Man phập phồng, trông có vẻ tức lắm.

Bé vẫn có hảo cảm với Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành hỏi bé, bé liền nói: “Cháu muốn đi giết người đàn bà kia! Bà ta đánh mẹ cháu!”
Hạ Phạm Hành ban đầu chỉ nghĩ là Man cầm một khẩu súng đồ chơi, vào lúc này nghe bé vừa nói như vậy, Hạ Phạm Hành lại nhìn kỹ nhìn cây súng kia, ở lỗ đạn của khẩu súng có thể nhìn thấy rõ vết lõm.

Hạ Phạm Hành kinh ngạc trong lòng, bất kể súng này là thật hay giả, nhưng Man đã không phải là trẻ thơ, súng giả không thể giết người chắc bé vẫn hiểu.
Trong lòng Hạ Phạm Hành nổi lên nghi ngờ, nhìn Man thấp giọng nói: “Man, giết người là phạm pháp, cháu giết người rồi như vậy cháu sẽ phải đền mạng đấy, có biết chưa?”
Man rất khẳng định nói: “Sẽ không đâu, bọn họ không dám giết cháu đâu, cháu là hoàng…”
Hoàng cái gì, Man còn chưa nói xong đã vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé bịt kín miệng mình, trợn to mắt nhìn Hạ Phạm Hành mặt đầy kinh hoảng.
Hạ Phạm Hành cười cười nói: “Hoàng cái gì? Hoàng tử sao?”
Mặt Man như muốn nói: “Sao cậu biết được? Rõ ràng cháu còn chưa nói gì cả mà.” Hạ Phạm Hành mím môi, ngừng một chút rồi nói: “Cậu đùa chút thôi, nhưng mà Man này, trẻ con không được phép nghịch súng có biết không? Mẹ cháu đâu? Đưa cậu đi tìm mẹ, cậu sẽ giúp cháu.”
“Có thật không ạ?”
Man chắc cũng không muốn lấy súng ra, nghe Hạ Phạm Hành nói như vậy, suy nghĩ một chút rồi cất súng về, sau đó lại chạy trở lại, kéo Hạ Phạm Hành đi tới phòng của Đường Hồng Lan, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Cậu, cậu đừng nói cho mẹ là cháu cầm súng đấy, đó là phụ… Ba cho mẹ, họ không cho cháu đụng đâu.”
Hạ Phạm Hành nhìn bé, hỏi: “Vậy sao cháu còn cầm làm gì.”
“Bởi vì có người bắt nạt mẹ cháu!” Nhắc tới cái này Man tức muốn chết, “Cháu thấy bà ta đánh mẹ cháu, cháu tức giận lắm, nhưng mà cháu quá nhỏ, cháu biết cháu không đánh lại bà ta nên cháu liền chạy về lấy súng đánh chết bà ta!”
Mặc dù hành động của Man không thể thực hiện được, nhưng có thể có được một đứa con trai vì mình mà bất chấp tất cả, Hạ Phạm Hành vẫn rất mừng thay cho Hạ Vân Tuyết.

Thứ mà trước kia Hạ Vân Tuyết thiếu nhất có lẽ chính là tình yêu từ người thân đi.
Phòng Đường Hồng Lan ở tầng hai, cũng không xa, chưa tới hai phút đã đến.


Man thuần thục đẩy cửa phòng để lộ ra một khe hở, ở trong phòng, Hạ Vân Tuyết đứng ở trước giường Đường Hồng Lan, Đường Hồng Lan ngồi dọc theo cửa sổ, nét mặt cực kỳ khó coi.
“Tao thật không hiểu nổi mày! Trên thế giới có bao nhiêu người như thế mày không lấy, cứ hết lần này tới lần khác đi yêu cái lão già đấy.

Cái lão già trong hình này đủ tuổi làm ba mày rồi đấy? Còn là một tên da đen nữa, hơn nữa mày còn giúp lão đó nuôi con! Hạ Vân Tuyết ơi là Hạ Vân Tuyết, mày bị điên rồi à?”
Trên mặt Hạ Vân Tuyết rõ ràng có dấu bàn tay, hẳn là đã bị Đường Hồng Lan đánh.

Đường Hồng Lan chửi mình Hạ Vân Tuyết còn có thể nhẫn, nhưng mắng chồng cô Hạ Vân Tuyết đã có chút không chịu được.
Cô siết quả đấm, ngẩng đầu hướng về phía Đường Hồng Lan nói: “Anh ấy đối với con rất tốt, tốt vô cùng, mẹ, mẹ không biết thì đừng có nói anh ấy như vậy!”
“Đối tốt với mày? Đối tốt với mày chẳng phải vì mày đẹp sao? Nếu không thì mày dựa vào cái gì mà bảo lão ta đối tốt với mày? Hạ Vân Tuyết, tại sao mày phải tự chà đạp mình như thế? Mày về đây muốn loại đàn ông nào chả còn? Nhưng rồi mày thì sao? Mày đã làm gì? Hơn nữa mày còn giúp Hạ Phạm Hành chĩa mũi vào tao nữa?”
“Con không có ý chĩa mũi vào mẹ ” Hạ Vân Tuyết lau nước mắt, khẽ ngẩng đầu lên, “Khó khăn lắm anh cả mới về, con chỉ hi vọng người một nhà chúng ta có thể vui vẻ cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên thôi.”
“Ai là người một nhà với nó? Nó là con trai của con tiện nhân Mai Nguyệt kia, nó không có quan hệ gì với tao hết!”
Hạ Phạm Hành đứng ở cửa, lập tức sắc mặt trở nên rất khó coi, một đôi mắt thâm thúy đến đáng sợ, lòng bàn tay hướng về phía cánh cửa thoáng dùng một chút lực, cửa bị đẩy ra.
Đường Hồng Lan cũng không nghĩ tới sẽ có người ngoài cửa, hơn nữa còn dám mở cửa phòng bà ta.

Vốn còn tưởng là lão gia nên tim như muốn nhảy ra khỏi cổ hỏng, kết quả quay đầu nhìn lại là Hạ Phạm Hành, Đường Hồng Lan vừa muốn thở phào một hơi, Hạ Phạm Hành đã đi tới chỗ bà ta, híp mắt, biểu tình trên mặt cực kỳ giống với Hạ Khải Minh.
“Bà mới vừa nói gì? Nói lại lần nữa đi.”
Giọng điệu của hắn lạnh lùng tới cực điểm, Đường Hồng Lan thậm chí có thể cảm giác được một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân mình truyền lên.

Hạ Phạm Hành thật sự rất giống Hạ Khải Minh, hình thái cử chỉ đều giống cực kỳ.

Năm đó Hạ Khải Minh cũng dùng ánh mắt đáng sợ này để nhìn bà ta, nghiêm nghị nói muốn giết bà ta rồi chôn theo Mai Nguyệt.
Dù trong lòng Đường Hồng Lan rất sợ nhưng ngoài mặt vẫn cố che giấu, tỏ vẻ “tôi không sai”, nhưng cũng không dám mở miệng nói gì nữa.

Hạ Vân Tuyết nuốt xuống một ngụm nước miếng, đứng ở trước mặt Hạ Phạm Hành cùng Đường Hồng Lan, giọng cầu khẩn kêu một tiếng: “Anh cả…”
Hạ Vân Tuyết cho tới bây giờ chưa từng nghi ngờ tâm tư muốn giết chết Đường Hồng Lan của Hạ Phạm Hành, tương tự, cô cũng biết Đường Hồng Lan hận Hạ Phạm Hành thấu xương, thậm chí còn hơn cả Hạ Phạm Hành nữa.
Cho nên cô không dám để cho hai người này tiếp tục mâu thuẫn, cô sợ đến lúc đó thật sự sẽ xảy ra án mạng.
Hạ Phạm Hành nhìn Hạ Vân Tuyết hồi lâu, Hạ Vân Tuyết khẩn trương đến nỗi trán cũng đổ mồ hôi, cứ như vậy giằng co một lúc lâu, may mắn là, Hạ Phạm Hành không có tiếp tục nữa mà chỉ xoay người rời đi.
Hạ Vân Tuyết thở dài một hơi, đầu gối cùng hai chân như nhũn ra.


Cô xốc lại tinh thần, quay đầu nói với Đường Hồng Lan: “Mẹ, sau này mẹ đừng chọc vào anh cả nữa, có đôi lời, con biết nếu nói ra mẹ sẽ rất không vui, nhưng con phải nói thật với mẹ.

Coi như mẹ và Vân Long có cộng lại cũng tuyệt đối không đấu lại anh cả đâu…”
Quả nhiên, Hạ Vân Tuyết còn chưa nói hết, Đường Hồng Lan đã cầm gối lên đập về phía Hạ Vân Tuyết.
“Mày nói nhăng gì đó! Mày rốt cuộc có phải con gái tao không? Kiếp trước tao nợ mày hay sao mà kiếp này mày đến đòi nợ tao thế? Tao… Tao đánh chết mày mày có tin không!”
Bà ta vừa nói vừa đập gối vào người Hạ Vân Tuyết, tuy nói gối không nặng nhưng cứ bị đánh liên tiếp vào đầu như vậy là ai cũng không chịu nổi.

Man cũng sắp giận điên lên rồi, bé liều mạng đẩy Đường Hồng Lan, mắng bà ta: “Đi ra, bà cái thứ độc ác này, không cho bà chạm vào mẹ tôi! Cậu, cậu!”
Man nhắm hai mắt kêu Hạ Phạm Hành, cậu đã đồng ý giúp bé, giúp mẹ bé rồi!
Mà ngay lúc này, Hạ Phạm Hành vừa rời khỏi phòng đã trở lại, trong tay còn cầm một ly nước, đi tới mặt không cảm xúc hất thẳng vào mặt Đường Hồng Lan.
‘ ‘A!”
Đường Hồng Lan không chú ý, trực tiếp bị tạt ướt cả mặt, tóc tai quần áo cũng ướt hết, lớp trang điểm cũng bị trôi đi.

Bộ dáng kia vừa chật vật lại tức cười.”Tôi nghĩ bà cần tỉnh táo một chút, cứ ồn ào như thế sẽ đánh thức ông nội, chả tốt gì cho bà và Hạ Vân Long đâu.

Bà thật sự cho rằng, Hạ Vân Long có con rồi là có thể giữ vững giang sơn sao?”
Hạ Phạm Hành cười lạnh một tiếng, hết sức thản nhiên đặt cái li rỗng lên tủ đầu giường của Đường Hồng Lan, sau đó kéo Hạ Vân Tuyết ra khỏi phòng.

Cái đuôi nhỏ Man cũng vội vàng chạy theo, hai mắt nhìn bóng lưng Hạ Phạm Hành mà lấp lánh như sao.
Tại lối vào cầu thang lầu một, Hạ Toàn Hữu cùng một người làm đang đứng ở đó, nghe thấy trên lầu có cãi vã, người làm hỏi: “Quản gia, ngài xem có cần phải gọi lão gia dậy không?”
Hạ Toàn Hữu lắc đầu: “Không cần, chuyện này đừng nói cho lão gia biết, hôm nay tâm trạng ông ấy đang tốt, hiếm lắm mới có hôm ngủ an ổn” 
“Tôi biết rồi.”
Hạ Toàn Hữu bảo người làm đi ngủ, bản thân cũng xoay người đi vào phòng, vừa đi vừa than thở: “Ai, thanh niên bây giờ xúc động thật, ngay cả cái trò tạt nước đấy cũng làm được…”
Giọng điệu kia sao nghe như đang khen vậy nhỉ?
_____________________________
mọi người bỏ truyện ròi đúng honggg tui buồn quá điiii.