Hôn lễ của Hạ Vân Long hết sức long trọng, nhìn ra được Đường Hồng Lan đã tốn không ít tâm tư.
Hôn lễ được tổ chức ở khách sạn năm sao, ngoài bạn thân trong giới chính trị của đằng gái ra còn mời cả ông trùm thương mại, thậm chí ngay cả truyền thông cũng mời tới không ít.
Hạ Phạm Hành trên danh nghĩa là anh cả nên việc hắn giúp Hạ Vân Long tiếp đón khách mời vốn là dễ hiểu, nhưng mà Đường Hồng Lan lấy cớ sợ hắn mệt mỏi nên đích thân đẩy Hạ Vân Long ra trận.
Hạ Phạm Hành tọa lạc tại một bên, làm một người vô hình.
Có người kéo ghế ngồi xuống cạnh hắn, Hạ Phạm Hành lại không để ý, người tới bèn mở miệng trước: "Mẹ ghẻ nhà cậu hăng hái gớm, người mới đến không giống bà ta không dám gọi tên, không chỉ thế mà sở thích của người ta cũng rõ ràng nữa chứ.
Chậc chậc, cỡ này chả kém gì FBI đâu."
Hạ Phạm Hành khoanh tay, quay đầu nhìn về phía Dương Tuyền: "A Tĩnh có khỏe không? Bảy Bảy có ngoan không?"
"Đậu mé! Tôi đột nhiên xuất hiện chẳng lẽ cậu không cảm thấy kinh ngạc đến giật mình sao?" Dương Tuyền cố ý muốn cho Hạ Phạm Hành một kinh hỷ nên mới không nói trước cho hắn, kết quả vừa mở miệng là người ta hỏi về người yêu rồi con mình, căn bản chả quan tâm gì đến hắn.
Hạ Phạm Hành liếc y một cái rồi nói: "Thay ba cậu đại diện cho Tể Ninh tới đây à?"
Dương Tuyền đảo đảo cặp mắt trắng dã: "Chả có chuyện gì cậu không biết nhỉ."
"Mấy ngày trước ba cậu nhận được thiệp mời đã nói với tôi rồi, cậu không biết sao?" Hạ Phạm Hành nhếch khóe môi lên thành một nụ cười lạnh.
"Cái gì? Đậu xanh! Hóa ra cậu còn biết sớm hơn cả tôi nữa."
Dương Tuyền buồn bực thật sự.
Ba y nhận được thiệp mời làm sao có khả năng không nói cho Hạ Phạm Hành chứ, chỉ trách y thật sự ngu ngốc, tự biên tự diễn một vở tuồng, đã thế còn khiến bản thân thành một chú hề cho Hạ Phạm Hành xem.
Vào lúc này ở cửa đột nhiên bỗng xôn xao, như là có nhân vật tai to mặt lớn nào tới.
Dương Tuyền cùng Hạ Phạm Hành đồng thời ngẩng đầu nhìn.
Người vào cửa là một ông già với mái tóc trắng, mặt đầy gió xuân, cử chỉ nho nhã, mà người thanh niên đi cùng ông ta mặc một thân chính trang, mặt mũi hết sức tuấn mỹ, gương mặt này nếu như là phụ nữ tuyệt đối sẽ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đặt ở trên người anh ta không mang chút nữ tính nào, ít nhất là ai gặp cũng sẽ không thấy anh ta giống đàn bà, vai rộng eo thon thân hình đẹp hơn người mẫu chứ không có kém, hơn nữa trên người anh ta còn có một loại khí chất kiêu ngạo sẵn có.
Sự xuất hiện của hai ông cháu này lập tức trở thành tiêu điểm của đêm hôm đó.
"Oa, người đàn ông này...Cậu chắc chắn anh ta không tới để dành sân khấu với Hạ Vân Long đó chứ? Hai người bọn họ vừa tới là chiếm hết spotlight, cậu nhìn đi, sắc mặt Hạ Vân Long thay đổi rồi kìa."
Dương Tuyền chỉ Hạ Vân Long mặt mày cứng ngắc ở bên kia, thích thú cười trên sự đau khổ của người khác.
Hạ Phạm Hành nhìn Hạ Vân Long, mặc dù Dương Tuyền nói đúng sự thật nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, giữa Hạ Vân Long và người kia không đơn giản chỉ là chiếm sân khấu của nhau.
Đường Hồng Lan cho rằng đuổi hắn khỏi kinh thành, Hạ Vân Long trở lại là có thể vô tư không lo, nhưng không nghĩ tới Hạ Phạm Hành ở Hạ thức (*) nhiều năm như vậy, làm sao lại không có thế lực của riêng mình được.
Người mới đến này tên là Bạch Khiêm Dập, trong thương trường lần đầu tiên biết anh ta là trong dạ tiệc từ thiện.
Năm năm trước tại dạ tiệc từ thiện, anh ta là một trong mười nhà từ thiện trẻ tuổi nhất.
(*) nguyên văn là 贺式, mình không rõ nó là gì TT
Anh ta cũng chính là vị khách hàng lớn mà khi xưa bàn chuyện bệnh viện chữa bệnh từ thiện với Hạ Vân Long, sau đó bị Hạ Vân Long đột nhiên đổi ý.
Thanh thế những năm gần đây của Bạch Khiêm Dập cũng không nhỏ, liên tục năm năm là một trong mười nhà từ thiện lớn nhất trong nước, sở dĩ không phải đứng đầu, Hạ Phạm Hành cho rằng không phải do đối phương không có đủ năng lực mà là không muốn phô trương.
Tên bắn chim đầu đàn, lời này bất luận lúc nào cũng đều là danh ngôn chí lý.
Có điều cho dù không phải là vị trí đầu não thì Bạch Khiêm Dập vẫn nổi danh hơn so với những người khác quá nhiều.
Những năm gần đây vô luận là giải trí truyền thông hay là tài chính kinh tế thì số lần hắn lên tiêu đề cũng không ít.
Cũng đành chịu thôi, ai bảo đây là một thế giới quan trọng vẻ bề ngoài cơ chứ.
Hạ Phạm Hành đã điều tra qua, sản nghiệp của Bạch Khiêm Dập phần lớn đều ở nước ngoài, sáu năm trước mới trở về nước phát triển.
Khác biệt chính là, việc đầu tiên anh ta làm khi về nước là phát triển sự nghiệp từ thiện, hôm nay đã thành nhà từ thiện mà nhà nhà đều biết.
Người như vậy mới thật sự có danh lợi chân chính.
Hạ Phạm Hành có lòng muốn hợp tác với đối phương, lại bị Hạ Vân Long chiếm đoạt tiên cơ, có điều Hạ Vân Long dường như không quá trân trọng cơ hội ấy.
Hôm nay thật đúng là phải cám ơn tiệc cưới này của Hạ Vân Long rồi, lại cho hắn thêm một cơ hội nữa.
"Ê..." Dương Tuyền nhìn Hạ Phạm Hành, y hít một hơi khí lạnh, "Tôi nói này Phạm Hành, cậu lại đang có ý đồ gì à? Sao tôi cứ thấy lạnh sống lưng ấy?"
Hạ Phạm Hành lười để ý tới Dương Tuyền.
Bất kể như thế nào thì việc Bạch Khiêm Dập đến quả thật làm cho Hạ Vân Long vô cùng không được tự nhiên.
Gã làm sao cũng không nghĩ tới Bạch Khiêm Dập lại có gia thế như vậy.
Ông ngoại của anh ta lại là Lục thủ trưởng tiếng tăm lừng lẫy.
Ông Lục này cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Ông ta tính tình cổ quái, không kết giao với nhiều người.
Người duy nhất ông ta có quan hệ tốt chính là vị Lý gia kia, nghe nói hai người là anh em cùng sinh ra tử trên chiến trường.
"...!Trước đây không có duyên hợp tác cùng Hạ tổng, thật là đáng tiếc."
Hạ Vân Long đang thất thần chợt nghe thấy câu này, bị dọa sợ mà giật mình, sau đó vội vàng ngẩng đầu nhìn Bạch Khiêm Dập, Bạch Khiêm Dập ngược lại mặt đầy vẻ tiếc nuối.
Hạ lão gia đã từng nghe qua chuyện này, nhưng theo những gì Hạ Vân Long nói cho ông thì lần hợp tác đó là do Bạch Khiêm Dập đột nhiên lật lọng.
Hạ lão gia từ trước đến giờ kiêng kỵ loại chuyện này, làm ăn thì phải nói được là làm được, chuyện đã bàn bạc xong rồi lại giở trò lật lọng, Hạ lão gia có chút mất hứng.
Vì vậy ông cười nói: "Bạch tổng, loại chuyện này sau này vẫn có thể thương lượng lại được.
Nếu như ban đầu cậu động ý, điều này nói rõ cậu cũng coi trọng Hạ gia chúng tôi, cảm thấy thích hợp, không phải sao?"
Bạch Khiêm Dập cười nói: "Lão gia sợ là ngài hiểu lầm rồi.
Chuyện này ngược lại không phải là tôi không muốn thương lượng, là do Hạ tổng cảm thấy không thích hợp.
Ngày kí kết hợp đồng đến anh ta lại nói với tôi không thích hợp, khiến tôi ứng phó không kịp..."
Bạch Khiêm Dập càng nói, sắc mặt của Hạ Vân Long càng thêm phần tái nhợt.
Hạ lão gia cũng lạnh mặt xuống, liếc mắt nhìn Hạ Vân Long, thấy vẻ mặt gã có chút bối rối thì trong lòng sáng tỏ, khóe miệng như thượng huyền nguyệt giờ đây biến thành hạ huyền nguyệt.
Bạch Khiêm Dập lại giống như không phát hiện ra, sau lại bổ sung một câu: "Cũng may sau đó tôi cân nhắc một phen, phát hiện quả thật có rất nhiều chỗ không thích hợp, cho nên hôm nay nghe Hạ tổng tổ chức đám cưới mới cố ý năn nỉ ông ngoại cùng đi, thứ nhất là để chúc mừng, thứ hai cũng là muốn ngay mặt nói tiếng cảm ơn với Hạ tổng, cám ơn Hạ tổng ban đầu đã hạ thủ lưu tình."
Sắc mặt Hạ lão gia hoàn toàn tối sầm lại, cũng may ông cũng là người chinh chiến trên thương trường bao năm, loại dáng điệu này không phải chưa từng thấy qua.
Sau khi khôi phục lại vẻ ban đầu, ông cười một tiếng mời bọn họ lên ghế đầu.
Bạch Khiêm Dập cũng không bám riết không tha, anh ta cười một tiếng, cứ như vậy đi theo Lục lão vào trong.
Trên mặt ông Lục không thay đổi gì, chỉ thấp giọng hỏi cháu mình: "Hạ Vân Long làm sao lại đắc tội cháu thế?"
Bạch Khiêm Dập mở to mắt nhìn, mặt đầy vô tội: "Ông ngoại nói gì đó? Cháu nói thật mà."
"Hừ! Bịp ông ít thôi.
Cháu y như mẹ cháu ấy, được thế là cứ bám mãi không tha."
Bạch Khiêm Dập cười nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, có ân với ta, ta tự nhiên sẽ trăm lần hồi báo."
Bạch Khiêm Dập nói xong câu này thì không tiếp tục nữa, nhưng ông Lục biết nửa câu còn lại chưa nói xong của anh ta: Nếu là có người dám làm xấu mặt ta, dĩ nhiên ta cũng sẽ trả lại gấp trăm lần.
Nhìn gương mặt tuấn tú giống con gái mình của cháu ngoại, trên gương mặt của ông Lục thoáng qua một nụ cười.
Trên thế giới này quả thật cần lòng chính nghĩa, nhưng có lúc quá thiện lương thì sẽ chỉ đẩy bản thân vào khốn cảnh.
Người quá tốt sẽ khiến bản thân rơi vào tuyệt cảnh.
Đều nói thương trường như chiến trường, lời này cũng không sai.
Nếu Bạch Khiêm Dập đã lựa chọn con đường này thì đối với đứa cháu ngoại duy nhất, Lục lão tự nhiên sẽ không hy vọng anh ta chỉ hiểu nhân thiện mà không minh hiểm ác.
Thật ra làm người có cùng một đạo lý với làm quan, bề ngoài bạn phải giả bộ thanh liêm cương trực nhưng nội tâm phải nhìn xa trông rộng, phải hiểu được lấy lui làm tiến, cũng phải nắm được thời cơ tấn công trực diện.
"Ông ngoại, ông đi ngồi đi, cháu qua bên kia ngồi là được.
Ngồi chung chỗ với ông cháu áp lực lắm."
Đi được nửa đường thì Bạch Khiêm Dập kêu tha với ông Lục, không muốn theo ông vào chỗ toàn nhân vật quan trọng kia.
Ông Lục liếc anh ta một cái: "Ông thấy là do cháu không muốn chung bàn với mấy lão già này ấy chứ? Được rồi được rồi, bây đi đi, ông chả trông chờ gì vào bây cả đâu."
Ông Lục phất phất tay, chua xót nói một câu.
Bạch Khiêm Dập cười một tiếng, xoay người đi tới chỗ Hạ Phạm Hành.
Ánh mắt của Hạ Phạm Hành vẫn đặt trên người anh ta, thấy anh tới hắn cũng chủ động đứng lên.
Bạch Khiêm Dập đưa tay với hắn: "Xin chào, tôi là Bạch Khiêm Dập."
"Hạ Phạm Hành." Hạ Phạm Hành chào hỏi với anh ta.
"Không ngại nếu tôi ngồi ở đây chứ?"
"Sao lại thế được."
Bạch Khiêm Dập ngồi xuống bên cạnh Hạ Phạm Hành.
Vào lúc này người đã đến hết rồi, hôn lễ cũng sắp bắt đầu, người chủ trì trên sân khấu đang nói lời mở đầu.
Bạch Khiêm Dập mắt đang nhìn về phía sân khấu nhưng miệng lại nói chuyện cùng Hạ Phạm Hành.
"Hạ tiên sinh là anh trai của Hạ tổng mà lại không ngồi ở chỗ chủ vị sao?"
"Hôm nay tới đây đều là nhân vật trọng yếu như Lục lão, hàng ghế đầu nên để họ ngồi mới phải."
Bạch Khiêm Dập cười một tiếng, không nói gì nữa.
Lần này đến phiên Hạ Phạm Hành mở miệng hỏi: "Nghe nói Bạch tiên sinh gần đây cảm thấy có hứng thú với bệnh viện chữa bệnh từ thiện?"
Bạch Khiêm Dập gật đầu: "Có chút hứng thú.
Trước đây có ý hợp tác với Hạ gia, chỉ là em trai của Hạ tiên sinh cảm thấy không thích hợp nên bác bỏ kế hoạch của chúng tôi.
Sau đó tôi về suy nghĩ cẩn thận lại thì thấy đúng là không thích hợp thật.
"Thật sao?" Hạ Phạm Hành đáp một tiếng, "Mạn phép hỏi một câu, Bạch tiên sinh tìm được người thích hợp hơn chưa?"
Bạch Khiêm Dập tiếc rẻ lắc đầu một cái: "Chưa tìm thấy."
Hạ Phạm Hành quay đầu nhìn anh ta, nói thẳng: "Không biết tôi có cơ hội hợp tác cùng Bạch tiên sinh không?"
Bạch Khiêm Dập cũng quay đầu nhìn hắn, nhíu mày nói: "Hạ tiên sinh hình như nghe không hiểu những gì tôi vừa mới nói à? Tôi nói rằng Huyền Tể Đường không thích hợp lắm."
"Huyền Tể Đường quả thật không thích hợp, như vậy...!Tể Ninh thì sao?"
Dương Tuyền ở một bên dựng lỗ tai nghe lén thiếu chút nữa đã phụt nước trong miệng ra ngoài.
Hạ Phạm Hành đây là muốn làm gì? Vì gạt Đường Hồng Lan mà khổ cực che giấu bí mật nhiều năm như vậy, hôm nay lại ở trước mặt một người hoàn toàn xa lạ mà thản nhiên nói ra thế sao?
_________________________________
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Bạch Khiêm Dập là nam chính của tiểu thuyết "tình nhân tốt nhất" nha, có đẹp trai hay không!.