Nhà Có Chính Thê

Chương 59: Cũng bị bệnh



"A Tĩnh? Tỉnh lại đi, em bị sốt, tôi mang em đi bệnh viện."

Hạ Phạm Hành kéo cánh tay Quách Tĩnh Tĩnh, dè dặt đem người đỡ ngồi dậy, Quách Tĩnh Tĩnh đầu óc mơ hồ, cả người cũng không có tinh thần, vừa nghe Hạ Phạm Hành nói phải đi bệnh viện, thở hổn hển nhíu mày nói: "Tôi không đi bệnh viện... Uống chút thuốc ngủ một giấc là được."

"Nhà không có thuốc, huống chi thân thể em bây giờ có thuốc cũng không thể uống." Hạ Phạm Hành tất nhiên sẽ không đồng ý, đỡ cậu dựa vào đầu giường ngồi yên, bản thân đi tới ngăn kéo lấy quần áo.

Quách Tĩnh Tĩnh bị những lời này dọa sợ khiến thần trí tỉnh lại một chút, ngước mắt nhìn Hạ Phạm Hành có chút nóng nảy nói: "Như vậy tôi càng không thể đi bệnh viện!" Hạ Phạm Hành tay cầm quần áo dừng một chút, thở dài đem quần áo cất trở về, đi tới bên Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xuống, nói: " Được, chúng ta trước không đi bệnh viện, em đắp chăn kín lại, em bây giờ đang sốt, nếu như nhiệt độ một mực không giảm, đối với... Em cùng nó cũng không tốt. Tôi đi ra ngoài một chút, em chờ tôi trở lại."

Hạ Phạm Hành đứng dậy thay đổi quần áo, cầm chìa khóa ra cửa. Quách Tĩnh Tĩnh nhắm hai mắt nằm ngửa, cậu thật ra thì không hề muốn sống ở chỗ này, nhưng bây giờ tình huống bây giờ cậu cũng chỉ có thể ở chỗ này.

Hạ Phạm Hành đi ra ngoài tốn chút thời gian, lúc trở lại trong tay cầm rượu cồn và bông thuốc, trở lại ngồi cạnh đầu giường.

Hắn ngồi xuống, mắt Quách Tĩnh Tĩnh liền mở ra. Hạ Phạm Hành đem rượu cồn để trên đầu giường, đưa tay sờ trán Quách Tĩnh Tĩnh, nhiệt độ còn chưa thuyên giảm.

"Có phải rất là khó chịu hay không?"

Hạ Phạm Hành trong mắt đều là đau lòng, thấy môi của Quách Tĩnh Tĩnh cũng khô khốc nổi lên lớp da môi. Tiết trời mùa thu khô ráo mà lúc này lại lên cơn sốt, cổ họng chắc cũng sắp bị thiêu cháy rồi.

"Tôi đi lấy ly nước tới, không thể truyền dịch cũng chỉ có thể dựa vào chính em uống nhiều nước mà bổ sung lượng nước trong cơ thể. "

Vừa nói vừa đi ra lấy bình nước cùng một ly nước, bình nước để một bên, ly nước đưa tới bên mép Quách Tĩnh Tĩnh: "Có chút nóng, em uống chậm một chút, uống vào sẽ thoải mái hơn."

Quách Tĩnh Tĩnh nghiêng đầu né tránh, phí sức nâng lên cánh tay đỡ lấy: "Tự tôi uống."

Hạ Phạm Hành không cưỡng cầu, đem ly đưa cho cậu. Quách Tĩnh Tĩnh uống mấy hớp, một ly nước uống đã thấy đáy. Hạ Phạm Hành nhận lấy ly hỏi cậu: "Còn muốn uống không?"

Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu, Hạ Phạm Hành lúc này mới buông ly xuống, tới đỡ cậu: "Tới, nằm xuống, tôi giúp em dùng rượu cồn lau người, như vậy có lẽ có thể giúp em giảm nhiệt."

Sau khi Quách Tĩnh Tĩnh nằm xuống, tay Hạ Phạm Hành lập tức đưa về phía áo cậu, bắt đầu cởi cúc áo, Quách Tĩnh Tĩnh không có khí lực hét: "Anh làm gì!"

"Tôi cái gì cũng sẽ không làm, em yên tâm, tôi chẳng qua là cởi áo em ra mà thôi."

Hạ Phạm Hành vừa nói, động tác trên tay không dừng lại, cởi nút áo ra, lại thận trọng giúp cậu cởi áo ra.

Cỡi áo xong, Hạ Phạm Hành thấm rượu cồn bắt đầu lau người cho Quách Tĩnh Tĩnh. Hắn lau rất cẩn thận, cử chỉ rất quy củ, cũng không có làm loạn, Quách Tĩnh Tĩnh thoáng buông xuống chút phòng bị. Sau khi lau xong lại giúp cậu mặc áo vào, đắp lại chăn, tiếp tục vén chăn ở phần nửa người dưới của cậu.

"Anh..."

Quách Tĩnh Tĩnh lấy vì hắn nói không giữ lời, còn muốn cởi quần lau, hoảng sợ chống người lên muốn phản kháng, kết quả  thấy Hạ Phạm Hành nhấc chăn lên chỉ để lộ đôi chân của cậu. Hạ Phạm Hành ngồi ở cuối giường, nâng lên cổ chân của cậu, dùng rượu cồn lau lòng bàn chân.

Bông vải lành lạnh mềm mại lau ở bàn chân, cảm giác kia giống như mèo gãi vậy, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Hạ Phạm Hành, phát hiện thần sắc hắn chuyên chú mà nghiêm cẩn.

Quách Tĩnh Tĩnh biết, là cậu cho người khác là tiểu nhân. Hạ Phạm Hành thật sự chỉ lau rượu cồn cho cậu mà thôi. Hai cánh tay chống giữ một hồi  không có khí lực, Quách Tĩnh Tĩnh lần nữa nằm lại trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, ánh mắt bởi vì nóng lên, khóe mắt ửng đỏ. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn như vậy, lòng bàn chân vẫn lạnh như vậy, chẳng giảm được tí nhiệt nào cả, bất quá cảm giác kia quả thật so với mới vừa rồi khá hơn nhiều. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn một chút, mí mắt bắt đầu mất lực đạo, từ từ khép lại.

Quách Tĩnh Tĩnh mặc dù ngủ nhưng cậu cũng không đến nỗi hoàn toàn không cảm giác. Hạ Phạm Hành sợ cậu mất nước, cách mỗi một đoạn thời gian sẽ gọi cậu, đỡ cậu dậy cho cậu uống nước. Lòng bàn chân lạnh như băng đã hết, lòng bàn tay lại có. Hạ Phạm Hành nắm lấy cổ tay cậu, lấy rượu tinh lau bàn tay cho cậu, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, cũng không biết người này lau bao lâu, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy phòng có cảm giác lành lạnh, thật giống như một đêm chưa trôi qua.

Sáng sớm ngày thứ hai, Quách Tĩnh Tĩnh là bị đói mà tỉnh, buổi tối vốn là chưa ăn gì lại bị sốt một đêm, thể lực tiêu hao quá lớn, cảm giác đói là khó tránh khỏi.

Quách Tĩnh Tĩnh từ đầu giường ngồi dậy, trừ bỏ trên người có chút mất sức ra, cậu lấy tay sờ trán, nhiệt độ đã giảm xuống, cậu đã không sao rồi.

Đầu giường còn để rượu cồn chưa dùng hết, bên cạnh trong thùng rác tràn đầy bông vải đã dùng qua, màu trắng có chút chói mắt.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn chung quanh một chút, không nhìn thấy bóng Hạ Phạm Hành. Cậu từ trên giường đứng dậy, quần áo của mình đoán chừng không có cách nào mặc lại, dù sao cũng không phải lần thứ nhất mặc đồ của Hạ Phạm Hành, nghĩ nghĩ một chút, để tiện cho lúc nữa rời đi, Quách Tĩnh Tĩnh từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ quần áo của hắn đi thay, lại đi vào trong phòng tắm lục lọi, tìm ra điện thoại di động của mình. Tối hôm qua bị kích thích quá lớn, cậu không trở về cũng không cùng Trương Thanh nói một tiếng, phỏng đoán người ở nhà cũng lo đến muốn phát điên.

Kết quả nhấn phím nửa ngày, điện thoại di động cũng không phản ứng, cầm lên nhìn kỹ thì thấy trong màn hình có hơi nước, chắc ấn nữa cũng vô ích, Quách Tĩnh Tĩnh đem nó nhét vào trong túi, nhấc chân ra khỏi phòng.

Nhà Hạ Phạm Hành thì phòng bếp cũng là phòng khách, mà Quách Tĩnh Tĩnh muốn rời khỏi khẳng định phải đi qua phòng khách, cho nên khi cậu vừa đi ra phòng khách đã nhìn thấy Hạ Phạm Hành đưa lưng về phía cậu đứng ở trước lò vi sóng. Lò vi sóng sáng đèn, hẳn là người này đang hâm nóng cái gì đó.

Hạ Phạm Hành nghe thấy tiếng động thì quay đầu, thấy Quách Tĩnh Tĩnh mặc dù sắc mặt còn chưa khôi phục hoàn toàn bất quá vẫn có tinh thần, không yếu ớt giống tối hôm qua, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Có đói không? Cháo là tối hôm tôi qua thuận đường mua về, tôi hâm nóng một chút, em ăn tạm trước, còn muốn ăn cái gì khác không? Tôi đi mua."

Quách Tĩnh Tĩnh nghe giọng nói của Hạ Phạm Hành, nhăn mày hỏi: "Giọng anh..."

Hạ Phạm Hành ngược lại làm bộ không có vấn đề  cười cười: "Mới vừa tỉnh dậy, có chút khàn, một hồi nữa lại bình thường thôi."

Quách Tĩnh Tĩnh làm sao sẽ tin là do mới vừa ngủ dậy, cái này căn bản là lâu không ngủ mới đúng, không chừng nếu nghiêm trọng hơn nữa, Hạ Phạm Hành ngay cả lời cũng không nói ra được.

Đinh một tiếng, đèn lò vi sóng tối đi, Hạ Phạm Hành đem cháo bưng ra, cầm đũa đi tới.

"Trường học bên kia tôi cho người xin nghỉ giúp em một ngày, tuy nói không phải bệnh nặng, nhưng tình huống của em bây giờ... Khụ khụ, vẫn là phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, Khụ khụ..."

Hạ Phạm Hành lời còn chưa dứt liền ho khan, hắn nghiêng đầu chú ý không ho vào trong chén,  sau khi buông chén đũa xuống trên bàn ăn, tự mình xoay người rót ly nước uống mấy hớp.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn như vậy, chân mày một mực không buông lỏng, trên bàn cháo vẫn còn bốc hơi nóng. Quách Tĩnh Tĩnh siết nắm đấm rồi lại thả lỏng, thả lỏng lại nắm chặt. Hạ Phạm Hành thấy cậu đứng bất động, hỏi cậu: "Thế nào? Không hợp khẩu vị sao?"

Nói xong lại bắt đầu ho khan, nhìn còn thật dữ dội.

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, nói: "Tôi đi trước, anh hay là đến bệnh viện xem một chút đi."

Sắc mặt Hạ Phạm Hành bây giờ so với Quách Tĩnh Tĩnh còn khó nhìn hơn. Quách Tĩnh Tĩnh nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, cậu cùng Hạ Phạm Hành cũng mắc mưa, sau khi trở về cậu tắm trước nhưng vẫn phát sốt, Hạ Phạm Hành ở trên ghế sa lon ngồi một hồi, thân thể khẳng định so với cậu lạnh hơn nhiều, sau lại chăm sóc cậu suốt đêm, không bị bệnh mới lạ.

Quách Tĩnh Tĩnh biết mình ít nhất cũng phải nói tiếng cám ơn nhưng cậu chính là không nói ra khỏi miệng, cậu thậm chí không biết nên làm sao đối mặt Hạ Phạm Hành, nói xong lời kia đã xoay người muốn rời đi, Hạ Phạm Hành lần nữa gọi lại cậu.

"Em chờ một chút."

Hạ Phạm Hành mấy bước vọt tới, kéo cánh tay cậu. Quách Tĩnh Tĩnh chỉ cảm thấy lòng bàn tay đang nắm cổ tay mình so với hôm qua còn nóng hơn rất nhiều.

Quách Tĩnh Tĩnh mặt căng thẳng, mặc dù trong lòng  không có tư vị gì, nhưng nếu như Hạ Phạm Hành thật sự muốn giữ cậu lại, cậu cũng sẽ không nương tay.

Quách Tĩnh Tĩnh không quay đầu, bất quá toàn thân cậu căng thẳng. Hạ Phạm Hành vẫn cảm giác được, hắn thở dài, khàn giọng nói: "Tôi biết, nếu như tôi nhất quyết muốn giữ em ở lại chỉ sẽ khiến cho chuyện phát sinh ngày hôm qua một lần nữa tái diễn. Em muốn đi, tôi sẽ không ngăn cản em. A Tĩnh, tôi biết em bây giờ đầu óc rất loạn, thật không dễ chịu, tôi cho em thời gian cân nhắc, chuyện đứa nhỏ, nếu như em quả thực cảm thấy không cách nào tiếp nhận..."

Hạ Phạm Hành nói xong, dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: "Tôi có thể giúp em an bài, phá nó đi."

Hạ Phạm Hành muốn giữ lại đứa con này. Từ lúc hắn nói cho Quách Tĩnh Tĩnh biết chuyện đứa nhỏ, thái độ của hắn cũng rất rõ ràng, Quách Tĩnh Tĩnh không phải là không biết, cho nên bây giờ Hạ Phạm Hành nói như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh cũng rất giật mình, quay đầu có chút kinh ngạc nhìn người trước mặt. Hạ Phạm Hành cau mày, ánh mắt đầy tơ máu phủ đầy đau xót.

"Tôi không muốn cưỡng bách em sinh ra đứa bé này, đối với em hay đối với nó cũng không công bằng." Dứt lời lại sợ Quách Tĩnh Tĩnh có gánh nặng trong lòng, Hạ Phạm Hành lại thêm một câu, "Dĩ nhiên, tôi vốn là... Cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ có con, tôi vốn không có khả năng có con, không cho em suy nghĩ bậy bạ."

Nói xong, Hạ Phạm Hành cười cười đưa tay xoa xoa mái tóc Quách Tĩnh Tĩnh, cầm chút tiền bỏ vào trong túi cậu.

"Trạng thái của tôi bây giờ không thích hợp để lái xe, em muốn trở về tự đi xuống lầu ngồi xe, nơi này gần trung tâm thành phố, ra cửa tiểu khu có thể gọi được xe, sau khi trở về nghỉ ngơi cho tốt một chút, chăm sóc mình cho kĩ. Đi đi. "

Hạ Phạm Hành không có giữ cậu lại, sau khi nói xong, xoay người đưa lưng về phía cậu. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn khom người không ngừng ho khan, trong miệng có chút đắng.

Cho đến khi nghe tiếng cửa đóng lại ở sau lưng, Hạ Phạm Hành vẫn không quay đầu nhìn, chỉ quay đầu nhìn bát cháo trên bàn, cười tự giễu.

Đè xuống lồng ngực đang phát đau, hắn bây giờ cũng không có khí lực lại đi nghĩ quá nhiều. Hạ Phạm Hành đem mình ngã trên ghế sa lon, nằm ngửa, lấy tay che đi đôi mắt, thở dốc có chút gấp rút đứng lên.

Giấc ngủ này của Hạ Phạm Hành có chút mê man, điện thoại di động reo không dưới hai mươi lần cho đến lúc hết pin tự đóng máy. Cánh cửa nhà từ trước tới giờ chỉ có một mình hắn ra vào lại bị đẩy ra một lần nữa, Quách Tĩnh Tĩnh một tay cầm đồ từ ngoài cửa đi vào.

Thấy Hạ Phạm Hành nằm trên ghế sa lon không nhúc nhích, Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày một cái, đóng cửa lại, đặt chìa khóa dự bị cậu cầm lúc đi ra ngoài đặt trên giá giày, đi vào trong phòng.