Nhà Có Chính Thê

Chương 60: Ôm từ sau lưng



Quách Tĩnh Tĩnh đem đồ mua về mang  vào phòng bếp, từ chính giữa rút ra thuốc giảm sốt mình mua, lấy một viên thuốc cảm mạo lại tăng thêm một viên thuốc giảm sốt, thuốc trừ sốt cùng với xi rô giúp ngừng ho, bưng tới bên người Hạ Phạm Hành. Lúc đi ngang qua phòng khách, chén cháo kia còn chưa có ai đụng tới, lẻ loi bày ở nơi đó, cực kỳ giống Hạ Phạm Hành nằm trên ghế salon. Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, lập tức dời đi tầm mắt.

Hạ Phạm Hành ngủ có chút mê man, chủ yếu là bởi vì lên cơn sốt đưa tới cơn đau nửa đầu, điện thoại di động reo hắn cũng mơ mơ màng màng nghe thấy lại không tâm tư nhấc máy, cửa bị người đẩy ra, hắn cũng chỉ coi người làm công theo giờ đến. Lúc người đứng ở trước mặt hắn, mắt cũng không buồn mở nói một câu: "Hôm nay không cần dọn dẹp, cô trở về đi thôi."

Âm thanh phát ra từ miệng đã thay đổi, tựa như bị nghẹn lại trong cổ họng vậy. Quách Tĩnh Tĩnh nghe cũng không thoải mái chứ nói chi là người nói, khẳng định càng không thoải mái.

Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, đem thuốc cùng nước đặt ở trên bàn uống trà nhỏ, ngồi chồm hỗm xuống kéo Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành không thích bị người khác đụng chạm, cánh tay bị người kéo một cái, cau mày, hất tay để cho người cút đi.

"Cô nghe không hiểu tôi nói sao?"

Hạ Phạm Hành vừa nói vừa quay đầu nhìn thấy mặt Quách Tĩnh Tĩnh gần trong gang tấc, Hạ Phạm Hành hiển nhiên không ngờ tới cậu sẽ còn trở lại, nhất thời ngây ngẩn.

Quách Tĩnh Tĩnh sau khi đỡ hắn dậy, xoay người đem thuốc cùng hướng tề (thuốc bột pha nước uống) đưa cho hắn, nói: "Anh uống thuốc đi."

Hạ Phạm Hành ngơ ngẩn, đưa tay đem đồ vật nhận lấy. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn, ánh mắt thúc giục hắn nhanh lên một chút. Hạ Phạm Hành cũng không thèm hỏi thuốc gì, ngậm mấy viên thuốc ngửa đầu uống, một hơi uống cạn sạch toàn bộ. Quách Tĩnh Tĩnh lại đưa xi rô ngừng ho cho hắn, Hạ Phạm Hành như thường đàng hoàng mà uống.

Quách Tĩnh Tĩnh im lặng nhận lấy ly, cầm đi tới bồn nước rửa sạch, tiếp đó trở lại, bưng cháo trên bàn lên. Bếp ga với máy khử mùi trong phòng bếp tất cả đều mới, nhìn một cái cũng biết không có người dùng qua, cũng chẳng có dầu giấm muối tương gì cả, Quách Tĩnh Tĩnh biết người này khẳng định không ở nhà nấu ăn bao giờ. Không bột đố gột nên hồ, Quách Tĩnh Tĩnh muốn nấu lại bát cháo này cũng không có biện pháp, chỉ có thể bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại lần nữa, lại đem thuốc mình mua về sắp xếp lại một chút. Cậu mua không ít thứ, nào là thuốc giảm sốt, thuốc cảm mạo, thuốc ngừng ho còn có thuốc trừ sốt, đây đều là kinh nghiệm tổng kết ra được, một người mà không có những thứ này thì tuyệt đối không được.

Hạ Phạm Hành làm sao còn có thể ngủ được, có chút lảo đảo bò dậy, hướng Quách Tĩnh Tĩnh đi tới. Quách Tĩnh Tĩnh hoàn toàn không phòng bị, bị hắn từ phía sau bất chợt ôm eo. Quách Tĩnh Tĩnh cả người cũng cứng lại, chung quanh an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng lò vi sóng chuyển động.

"Em tại sao trở lại." Hạ Phạm Hành nửa gương mặt chôn ở trên vai Quách Tĩnh Tĩnh, nhắm hai mắt, giọng nói khàn khàn hiếm khi lộ ra một chút đáng thương.

"Buông tay!"

Quách Tĩnh Tĩnh dùng sức giãy giụa, hiển nhiên cậu đánh giá cao Hạ Phạm Hành bây giờ, lực đạo càng lớn, trực tiếp đem người đẩy ra ngoài khiến hắn sau lưng đụng phải một nửa lò bếp còn lại. Hạ Phạm Hành may mắn dùng sức chống đỡ mặt bàn, nếu không hắn cả người ngã xuống không phải là không thể.

Nhưng cái đụng này cũng quá đau, bếp làm bằng cẩm thạch bền chắc đến muốn đòi mạng, Hạ Phạm Hành đụng một cái hồi lâu cũng không có trở lại bình thường.

Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết mình vừa mới ra tay hơi quá, vừa nghĩ tới dáng vẻ "nửa chết nửa sống" của Hạ Phạm Hành có hơn phân nửa nguyên nhân cũng là bởi vì cậu, làm sao có thể cứng rắn được đây? Cậu trưng gương mặt lạnh lùng tới đỡ cánh tay Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành vì đau mà cắn răng, ngẩng đầu nhìn cậu, Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày nói: "Đàng hoàng một chút, anh bây giờ cũng không phải đối thủ của tôi."

Nào biết cậu nói như vậy, Hạ Phạm Hành bỗng nhiên bật cười, một bộ tâm tình rất tốt.

Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy hắn rất có thể là đầu óc bị nóng đến hỏng luôn rồi, không thèm phản ứng với hắn, hai tay dùng sức, đỡ người đi trên ghế sa lon ngồi xuống, lúc xoay người sắp đi, Hạ Phạm Hành đưa tay nắm lấy cổ tay cậu.

"A Tĩnh, em không phải đi rồi sao? Tại sao lại trở lại, có thể nói cho anh biết nguyên nhân hay không?"

Quách Tĩnh Tĩnh từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn nói: "Tóm lại không phải cái thứ anh đang nghĩ, tôi chỉ là không muốn thiếu người khác mà thôi."

Cậu gỡ tay Hạ Phạm Hành ra đi vào phòng bếp, cháo đã được hâm nóng tốt rồi nhưng có lẽ bởi vì luôn bị hâm nóng nhiều lần, chén kia cháo trở nên hết sức sền sệt, nhìn xong không thèm ăn nữa luôn. Quách Tĩnh Tĩnh lại cầm một cái chén tới, múc một nửa cháo vào cái chén không, cầm bình nước rót nước vào, cầm đũa quấy đều, nhìn so với trước đó đã tốt hơn nhiều. Quách Tĩnh Tĩnh bưng một chén tới cho Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành cho tới bây giờ chưa từng thấy qua kiểu ăn này, nhìn chén kia còn cảm thấy thật kì lạ cùng mới mẻ.

Quách Tĩnh Tĩnh cho là hắn đang chê, liền nói: "Anh ngay cả chảo cũng không có, chỉ có thể ăn như vậy, còn hơn là nhịn đói."

Hạ Phạm Hành nhận lấy chén đũa nhưng không động, cứ nhìn Quách Tĩnh Tĩnh xoay người bưng lên một chén cháo khác, tự nhiên ăn. Hạ Phạm Hành vừa nghĩ tới cháo trong chén mình với cháo của Quách Tĩnh Tĩnh là từ một chén mà ra, vốn là không có khẩu vị, bây giờ ngược lại thật muốn nếm thử một chút.

Hai người ăn xong cháo rồi, Quách Tĩnh Tĩnh lại đi tới phòng bếp rửa chén. Lúc này dược tính cũng bắt đầu phát huy công hiệu, ngửa mặt nằm trên ghế sa lon, ánh mắt miễn cưỡng híp thành một đường nhìn Quách Tĩnh Tĩnh bận rộn. Hạ Phạm Hành khó hiểu nhớ lại những lời trước Quách Tĩnh Tĩnh đã nói.

—— Tôi thích nhà có sân, tốt nhất có thể nuôi một con chó.

—— Chó rất thông minh, bình thường huấn luyện nhiều một chút, lúc không có ở nhà để cho nó giữ cửa, ai cũng đừng nghĩ tới nhà anh trộm đồ!

Một khắc kia, Hạ Phạm Hành đột nhiên nghĩ, cái gì tranh quyền, cái gì trả thù, hết thảy đều là chó má. Hắn tình nguyện mua một ngôi nhà có sân vườn, cùng Quách Tĩnh Tĩnh hai người nuôi một con chó, nuôi một đứa trẻ chỉ thuộc về hai bọn họ, cứ như vậy bình bình đạm đạm qua một đời, cũng thật hạnh phúc.

Có lẽ, cuộc sống như thế, cũng không phải là không thể được. Nếu như hắn đem trọng tâm đặt ở người này, buông tha hết thảy những gì có bây giờ, sau khi làm xong chuyện nên làm, hắn có thể lựa chọn rời đi cái gọi là nhà đó, hắn hoàn toàn có năng lực để cho mình cùng người mình để ý một cuộc sống đầy đủ sung túc..

Hạ Phạm Hành cứ như vậy hỗn hỗn độn độn suy nghĩ, Quách Tĩnh Tĩnh bên kia đã xong việc, thuốc được đặt trong tủ khóa nơi ánh sáng  không chiếu tới, đi tới nói với Hạ Phạm Hành: "Trước tiên anh đi vào phòng nằm nghỉ đi, anh nằm ở đây không được."

Hạ Phạm Hành phản ứng chậm nửa nhịp mới lấy lại tinh thần, nói: "Ừ, được."

Thấy Hạ Phạm Hành cật lực đứng dậy, Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay kéo hắn một cái, ôm lấy vai hắn, mang hắn vào phòng ngủ.

Hạ Phạm Hành lúc nằm vào trong chăn không nhịn được khẽ cười.

Quách Tĩnh Tĩnh không hiểu, cau mày hỏi hắn: "Cười cái gì." Bị như vậy, còn cười được cơ đấy?

Hạ Phạm Hành ôn nhu nhìn cậu, nói: "Không có gì, chỉ là tối hôm qua em bị bệnh, hôm nay là tôi, nhất thời có chút cảm khái thôi."

Hạ Phạm Hành nói: "A Tĩnh, cám ơn em"

Nói xong liền nhắm hai mắt lại, lần này thật sự chìm vào giấc ngủ sâu.

Trương Thanh gần đây hay phát cáu, nhân trung qua một đêm nổi lên mụn nước, lớn như rôm sảy, lại đau vừa ngứa, khó chịu khiến người ta phát điên.

Quách Tĩnh Tĩnh ngày hôm qua sau khi tan học một mực không trở lại. Lúc y gọi cho cậu không có ai nhận máy, chỉ có một giọng nữ nói đối phương đã tắt máy. Trương Thanh rất lo lắng, vẫn đứng cửa đến hơn mười giờ, cửa thôn vẫn  không thấy bóng dáng Quách Tĩnh Tĩnh. Trương Thanh đứng ngồi không yên, lập tức gọi điện thoại cho Vương Giang Dân. Vương Giang Dân thấy thanh âm của y trong điện thoại không đúng, thiên đinh vạn chúc để cho y đừng có gấp, anh lập tức liền chạy tới.

Thời điểm Giang Dân đến cũng gần mười một giờ rồi, anh vốn là muốn mau một chút nhưng phòng khám bệnh có bệnh nhân truyền nước biển hơi chậm, chờ lúc anh tới chỉ thấy Trương Thanh một người che dù đứng ở cửa nhà, mưa thu tát vào thân thể đơn bạc run lẩy bẩy.

Vương Giang Dân mặt đều tối lại, tới nắm lấy tay người không nói hai lời dắt vào nhà.

"Không thấy trời mưa lớn như vậy sao? Tĩnh Tĩnh cũng không phải là đứa trẻ bảy tám tuổi, có cần phải lo lắng như vậy không? Lo lắng đến không quan tâm chính bản thân mình?"

Vương Giang Dân nổi giận, Trương Thanh mắt đỏ một vòng nói: "Dù nó lớn hơn nữa nó cũng là con trai tôi, đã trễ thế này còn chưa có trở lại, điện thoại di động cũng không gọi được, tôi làm sao có thể không nóng nảy!"

Vương Giang Dân cũng biết mình nói không đúng, anh không phải không biết Quách Tĩnh Tĩnh đối với Trương Thanh quan trọng bao nhiêu, nhưng khi nhìn thấy Trương Thanh đứng dưới mưa chịu lạnh đến mặt cũng tái đi, anh liền không khống chế được.

Mặc dù biết bọn họ là cha con, cũng chỉ là cha con, nhưng mỗi lần thấy Trương Thanh đối với Quách Tĩnh Tĩnh tốt như vậy, Vương Giang Dân liền không đè ép được con tim chứa đầy sự ghen tị, cho dù là một phần cũng tốt, Trương Thanh đối với anh chỉ cần có thể bằng một phần như khi đối với Quách Tĩnh Tĩnh, anh chính là chết cũng đáng.

Vương Giang Dân liếm liếm môi đã phát khô, đưa tay tới kéo tay Trương Thanh, tận lực để cho mình tỉnh táo lại.

"Thanh ca, anh trước bình tĩnh một chút, để em gọi điện thoại cho hiệu trưởng, hỏi nàng một chút có biết tình huống gì hay không, được không?"

Trương Thanh không ngừng gấp gáp gật đầu: "Được được được, A Dân vậy cậu mau gọi mau gọi."

Vương Giang Dân  mím môi, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Chu Vân. Chu Vân bên kia nói nàng không biết, bất quá nàng sẽ hỗ trợ hỏi một chút những người khác, để cho Vương Giang Dân chờ điện thoại của nàng.

Chu Vân hiệu suất làm việc rất nhanh, không tới năm phút đã gọi trở lại, nói Quách Tĩnh Tĩnh lúc đi làm là ngồi xe của một người đàn ông, Chu Vân đại khái hình dung đối phương một chút, Vương Giang Dân trong đầu lập tức liền xuất hiện khuôn mặt của người kia, là Hạ Phạm Hành! Ngày đó người đưa Trương Thanh đi tới phòng khám bệnh cũng là người đàn ông đó.

Cúp điện thoại, Vương Giang Dân quay đầu cùng Trương Thanh nói: "Đừng lo lắng, Tĩnh Tĩnh đi với Hạ tiên sinh. Người  trẻ tuổi đều có chút ham chơi, có lẽ là Tĩnh Tĩnh chơi đùa hơi trễ, quên gọi điện thoại cho anh, Hạ tiên sinh ngược lại cũng không phải người xấu, anh đừng lo lắng... Thanh ca? Anh làm sao thế? Sắc mặt làm sao khó nhìn như vậy?"

Vương Giang Dân lời còn chưa nói hết, Trương Thanh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, đặt mông ngồi trên ghế sa lon, tựa hồ bị đả kích không nhỏ.

"Hạ Phạm Hành... A Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành chung một chỗ, bọn họ chung một chỗ..."

"Thanh ca, " Vương Giang Dân bị  bộ dáng kia của y hù dọa, liều mạng kêu ytỉnh hồn."Thanh ca, Thanh ca anh nghe em nói chuyện không? Anh sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Tĩnh Tĩnh cùng Hạ tiên sinh bọn họ thế nào?"

"Bọn họ... Bọn họ..." Trương Thanh lầm bầm, ưu tư có chút kích động."A Tĩnh nó có thể bị..."

___________________

Lời của editor: Chương này Hạ Phạm Hành thật sự rất tội nghiệp:((