Rất nhanh, một đám bảo vệ xông đến hầm để xe, trong quá trình đuổi đám phóng viên đi không thể tránh khỏi việc có sự xích mích, quả nhiên là có người lợi dụng cơ hội này mở máy quay quay lại cảnh này, báo cáo hiện trường cảnh Mục Đình Sâm dung túng cho bảo vệ hành hung người khác!
Ôn Ngôn vừa tức giận vừa bắt lực không biết làm thế nào, nói thế nào thì đám phóng viên này cũng không hề nghe vào tai, bọn họ có chịu rời đi không? Không thẻ động thủ, một khi ra tay thì sẽ trở thành hành hung, rốt cuộc thì bọn họ phải làm thế nào đây?
Khó khăn lắm mới có thể đuổi được đám phóng viên ra khỏi hầm để xe, Mục Đình Sâm hộ tống cô đi vào thang máy: “Đợi lát nữa anh sẽ để Trần Nặc đưa vệ sĩ vào đưa em về, trong thời gian gần đây em cũng đừng đến công ty nữa.”
Ôn Ngôn lo lắng hỏi: “Còn anh thì sao?”
Mục Đình Sâm ngừng lại một lát mới trả lời: “Anh không sao, anh không thể trốn tránh được, Mục thị cần anh, lúc như thế này mà anh không đến công ty một ngày thôi thì sẽ loạn lên mất. Chuyện nghiêm trọng hơn thế này anh cũng đã gặp qua rồi, không có gì đáng sợ cả, anh cũng có phải là trẻ con 3 tuổi đâu chứ.”
Anh nói không hề sai, từ khi mới 18 tuổi thì anh đã điều hành Mục thị rồi, anh có hoàn cảnh nào mà chưa trải qua cơ chứ? Những chuyện này đối với anh cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Lúc hơn 11 giờ thì vệ sĩ Mục Đình Sâm phái đến hộ tống Ôn Ngôn rời khỏi công ty, người lái xe là Trần Nặc, Ôn Ngôn muốn nhanh chóng lấy lại đồ để ở Quý gia, thế nên đề Trần Nặc lái xe đi tìm gặp Kha Trăn.
Trần Nặc vừa nghe là không phải về Mục trạch thì có chút do dự: “Thiếu phu nhân, thiếu gia đã nói rồi, phải đưa cô về thẳng nhà…”
Ôn Ngôn nhìn ra xung quanh qua cửa kính xe: “Không sao, không có paparazzi bám theo, cứ làm theo tôi nói là được rồi, tôi chỉ là đi gặp một người, chỉ cần vài phút thôi.
Trần Nặc do dự một lát rồi cũng đồng ý.
Nhìn thấy Kha Trăn, Ôn Ngôn liền nói thẳng vào vấn đề: “Lần trước túi của tôi để quên ở Quý gia, anh có thời gian thì giúp tôi đi lấy về được không, trong đó có giấy tờ và điện thoại của tôi. Nếu như mà đã bị bà ta vứt đi rồi thì thôi vậy, nếu như mà chưa bị vứt đi thì vẫn là trả lại cho tôi thì tốt hơn, giấy tờ đi làm lại thì khá phiền phức, còn nữa, đồ của tôi mà ở Quý gia thì sớm muộn gì cũng có chuyện.”
Kha Trăn không khỏi nhướng mày: “Chuyện này… tôi sớm đã đoán ra là cô sẽ hỏi, thế nên tôi cũng đã hỏi hộ cô trước rồi, mẹ của A Nam cũng sợ mấy thứ đó để trong tay sẽ có chuyện nên xử lý mắt rồi. Thật là ngại quá, phải làm phiền cô đi làm lại giấy tờ rồi. Đúng rồi, mẹ của A Nam chuyển lời nói là xin lỗi cô, bà ấy là do đau lòng quá độ nên mới có hành vi quá kích như vậy, cảm ơn cô đã không truy cứu.”
Đã bị xử lý rồi thì không còn cách nào cả, Ôn Ngôn thấy có chút ngán ngẫm: “Được thôi… vậy thì thôi vậy, để tôi có thời gian thì đi làm lại. Hiện giờ tôi có muốn ra khỏi cửa cũng là rất khó khăn, đám paparazzi đó chỉ thiếu điều là chặn cửa Mục trạch rồi. Đúng rồi… chuyện của Quý Á Nam thật sự là không liên quan gì đến Mục Đình Sâm hết, hy vọng là phía cảnh sát có thể nhanh chóng phá án.”
Kha Trăn khẽ cau mày lại: “Làm sao mà cô có thể chắc chắn là Mục Đình Sâm không có liên quan gì đến chuyện này? Cô ở với anh ta nhiều năm như thế, anh ta là người như thế nào cô phải rõ hơn ai hết chứ… Anh ta không phải là loại người tốt lành gì.”
Ôn Ngôn không thích nghe người khác nói Mục Đình Sâm như thế, có chút không vui: “Đúng thế, anh ấy chẳng phải là người tốt lành gì, nhưng mà tôi tin anh ấy, không có là không có. Nếu như có người nghỉ ngờ thì cứ đem bằng chứng ra là được rồi. Anh ấy biết là tôi không thích anh ấy làm như vậy, anh ấy sớm đã không dễ dàng gì lại đi làm chuyện như thế nữa rồi, trực giác của tôi cho tôi biết là anh ấy không hè lừa tôi. Tôi đi trước đây.”