Quay về trong xe, Trần Nặc ngập ngừng hỏi Ôn Ngôn: *Thiếu phu nhân, sao cô lại đến đây? Nơi như thế này…
chỉ có thể là vì chuyện của Quý Á Nam thôi đúng không?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không phải, anh đừng hỏi nữa, lái xe đi về thôi.”
Trần Nặc cũng không nói tiếp về chuyện này nữa, mà đổi đề tài sang chuyện khác: “Thiếu phu nhân, cô không phải là cũng nghi ngờ thiếu gia hãm hại Quý Á Nam đấy chứ?
Chuyện như thế này thì Mục gia trên dưới thế nào chả có một người biết, chú Lâm là người mà thiếu gia tin tưởng nhất, cô có để đi hỏi chú ấy, không cần phải chịu đựng như thế.”
Ôn Ngôn nói đùa: “Tôi mà đi hỏi chú Lâm thì khác gì là không hỏi à? Mục Đình Sâm mà ra lệnh cho chú ấy thì chú ấy có chết cũng không bao giờ tiết lộ ra đâu.”
Trần Nặc nghe vậy thì rất lâu sau cũng không biết phải trả lời như thế nào nữa.
Ôn Ngôn thở dài: “Được rồi, tôi thì vẫn tin Mục Đình Sâm, tôi đến đây không phải là vì chuyện của Quý Á Nam, anh đừng nói cho Mục Đình Sâm biết là tôi đến đây, anh mà nói cho anh ấy biết thì tôi sẽ cho anh biết tay đấy.”
Trần Nặc không dám nói gì nữa, Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn, anh đều không dám đắc tội với ai trong bọn họ.
Đến chiều, Khúc Thanh Ca đưa con gái cùng đến Mục trạch.
Tiểu Đoàn Tử có bạn chơi cùng nên cũng không còn quấy nữa.
Ôn Ngôn nói má Lưu đi pha trà rồi cùng với Khúc Thanh Ca ngồi ở ngoài sân nói chuyện.
Mấy ngày hôm nay Khúc Thanh Ca cũng không được sung sướng gì, trông tiều tụy hơn nhiều, kể cả là đã trang điểm kỹ lưỡng che đậy đi rồi, nhưng vẻ mệt mỏi ở dưới mắt thì vẫn có thể dễ dàng nhìn ra.
Ôn Ngôn rót cho cô ấy một tách trà: “Trông cô mấy ngày nay có vẻ đều ngủ không được ngon, tôi cũng vậy, từ khi biết Quý Á Nam mắt, tôi vẫn luôn gặp ác mộng. Chuyện trước đây cô lo lắng… cảm thấy chuyện này có liên quan đến Mục Đình Sâm, bây giờ thì cô có thể yên tâm được rồi, không phải là anh ấy, tôi tin anh ấy.”
Khúc Thanh Ca cũng không có phản ứng gì lớn: “Người cũng đã mắt rồi, những chuyện này cũng không còn quan trọng nữa. Tôi đến bây giờ vẫn không dám tin là A Nam đã không còn, cậu ấy về nước cũng chỉ là vì muốn gặp mặt cô một lần mà thôi… Nếu như trong lòng cậu ấy không khăng khăng phải gặp cô, không nhất định về đây thì đã không xảy ra chuyện như thế này… Người như cậu ấy, tại sao lại cố chấp như thế chứ?”
Ôn Ngôn không muốn nói về chuyện này, chỉ cần đề cập đến chuyện này thì cô lại cảm thấy trong lòng mình rất nặng nề, thế nên liền chuyển đề tài sang chuyện khác: “Cô và Diệp Quân Tước thế nào rồi? Không còn đề cập đến chuyện ly hôn nữa chứ?”
Khúc Thanh Ca thở dài: “Tiếp tục được thì cứ tiếp tục thôi, tôi và anh ấy vốn cũng không phải là không thể sống tiếp được với nhau, lại thêm A Nam xảy ra chuyện, tôi làm gì còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện giữa tôi và anh ấy nữa chứ? Gần đây anh ấy cũng không làm chuyện gì khiến tôi buồn lòng, ngược lại còn luôn tìm cách để cho tôi được vui. Nhuê Nhuế đột nhiên trở nên rất bám anh ấy, tôi nghĩ, hay là cứ vì đứa bé mà ở với nhau như thế này đi vậy, ít nhất hiện giờ thì anh ấy đối xử với tôi cũng không đến nỗi nào, cũng không còn coi tôi như là người vô hình nữa, không chừng một ngày nào đó tôi lại ngu ngốc yêu anh ấy thì sao?”
Ôn Ngôn nghe ra được là, cô nói những lời như thế thì chắc là đã không còn muốn ly hôn với Diệp Quân Tước nữa rồi, tuy rằng nói chuyện thì vẫn như là không có gì như thế, trong lòng sớm đã bị dao động rồi. Trước đây cô muốn ly hôn chẳng phải là vì không muốn sống cuộc sống chín bỏ làm mười như thế sao? Bây giờ thì lại bảo là vì đứa trẻ, chẳng qua là viện cớ vì con cái mà làm theo ý muốn của trái tim mình mà thôi.
Đúng thế, ai có thể dễ dàng từ bỏ người mà mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ? Cả đời người gặp mặt rất nhiều người, người có thể khiến mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên thì vẫn là đặc biệt nhát.
Một lúc sau, Khúc Thanh Ca đột ngột mở miệng nói: “Ôn Ngôn, xin lỗi cô, tôi khiến cho cô cảm thấy có áp lực tâm lý không hề nhỏ đúng không? Do tôi nói với cô là nghỉ ngờ anh cả, cô nhất định cũng bị lời nói của tôi ảnh hưởng. Tôi chỉ đơn thuần là thấy nghi ngờ mà thôi, chỉ là hi vọng A Nam được bình yên vô sự… tôi xin lỗi, khiến cô gặp ác mộng như thế, nếu như đã không có liên quan gì đến anh cả thì cô cũng không cần phải cảm thấy áy náy làm gì.”