Lâm Táp cố ăn lấy, cũng không tiếp tục uốn nắn nữa, dù sao cái gọi là sau này còn gặp lại, cũng không khác nhiều “sau này không gặp lại”
, anh không phải tự nhiên mà chạy đến cái thành phố này, lần này tới chỉ là ngoài ý muốn. Sau một lúc lâu, ánh mắt An Nhã đầy mơ ước hỏi: “Tiểu Táp, quê nhà anh là Đế Đô sao? Có phải Đế Đô rất lớn hay không? Khắp nơi đều là nhà cao tầng, đặc biệt huy hoàng?”
Lâm Táp chưa từng gặp người sẽ hỏi vấn đề ngốc như thế, thuận miệng đáp: “Gần như thế đi, cũng được, dù sao cũng lớn hơn nơi này, cũng tốt hơn nhiều, người cũng không ít, cô chưa từng đi qua sao?”
An Nhã có chút thát thần lắc đầu: “Không có, từ nhỏ tôi chưa từng rời khỏi nơi này, tôi thật sự muốn mang theo ông nội cùng đi ra ngoài một chút, nhìn ngắm thế giới bên ngoài, đáng tiếc là không có gì tiền, tôi đang cố gắng tiết kiệm tiền, ông nội cũng lớn tuổi rồi, lại mắc bệnh, không biết đường, sắp quên tôi luôn rồi… Tôi muốn nhân lúc ông vẫn còn, dẫn ông đi Đế Đô xem.
Lần này anh cho tôi nhiều tiền như vậy, giúp tôi một ân huệ lớn, kế hoạch mang ông nội đi du lịch đã tiến được một bước lớn rồi!”
Đột nhiên Lâm Táp cảm thấy bánh rán trong miệng không thơm nữa, anh vẫn luôn cho là mình rất khổ sở, có người thân cũng không khác gì là không có, còn cái gì mà phải dựa vào chính mình phấn đấu, suốt ngày loay hoay chân không chạm đắt, bây giờ mới biết còn có người còn thảm hơn anh, đối với nghèo khó anh cũng có nhận thức mới, nhưng có một phần, phương diện người thân, An Nhã so với anh may mắn hơn, cũng là chỗ anh ghen tị: “Kỳ thật… cách nghĩ của cô rất tốt, nhân dịp người thân còn ở bên cạnh, làm tất cả những điều lên làm.
Nếu cô đến Đề Đô, nhớ điện thoại cho tôi, tôi mời cô ăn cơm, nếu tôi có thời gian, có thể làm hướng dẫn viên cho cô, tôi còn có ích hơn hướng dẫn viên nhiều đó.”
An Nhã không xem lời anh nói là khách sáo câu nệ: “Thật sao? Quá tốt rồi, vậy khi tôi đi Đế Đô nhất định sẽ liên hệ cho anh, anh không được ngắt điện thoại của tôi đó, ngoéo tay!”
Nhìn An Nhã đưa tay đến, Lâm Táp có chút khó chịu: “Lớn thế rồi còn ngoéo tay? Cô là trẻ con à?”
An Nhã không buông: “Ông nội vẫn luôn xem tôi là trẻ con, ngoéo tay cũng không có ấu trĩ, đây là ước định!”
Lâm Táp chịu thua cô, đành phải đem bàn tay tới, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, An Nhã cười rất xán lạn: “Anh mau ăn đi, sắp nguội hết rồi.”
Hôm sau, Trần Mộng Dao cùng Kính Thiếu Khanh còn có Mục Đình Sâm và Lâm Táp, đều lần lượt trở về Đề Đô, An Nhã cũng một lần nữa về cửa tiệm bánh ngọt tiếp tục công việc, chỉ là đối với Ôn Ngôn mà nói, không biết vì cái gì không còn náo nhiệt như trước. Sau khi trở lại Đế Đô, Trần Mộng Dao không lập tức trở về nhà, mà cùng Kính Thiếu Khanh ở biệt thự Bạch Thuỷ Loan.
Sau khi hai người trải qua chia tay, quan hệ cũng coi như là càng gần lại một bước. Nhân lúc Kính Thiếu Khanh sắp xếp hành lí, Trần Mộng Dao cầm lấy điện thoại của anh tùy ý lật xem một lượt, phát hiện hai lịch sử chuyển khoản, cô tò mò hỏi: “Một khoản một trăm vạn và một khoản hai mươi vạn là chuyển cho ai vậy? Hai ngày trước anh với em ở chỗ Tiểu Ngôn, đâu có tốn nhiều tiền như vậy? Tim Kính Thiếu Khanh thình thịch nhảy đến máy lần: “Cái đó… là công ty cần… Đều tiêu vào công ty.”
Trần Mộng Dao cũng không để tâm, trả lời một tiếng, để điện thoại sang một bên. Trải qua chuyện lần này, Kính Thiếu Khanh nhận ra là nếu lại có sự cố gì xảy ra, anh không thể chống đỡ được, nhất định phải suy nghĩ đến chuyện kết hôn này, anh đến ngồi cạnh Trần Mộng Dao, nắm lấy cô, ánh mắt chân thành: “Dao Dao, anh muốn sắp xếp một buỏi để gia trưởng hai nhà gặp nhau, quyết định chuyện của bọn mình.
Em không muốn kết hôn sớm, có thể, chúng ta đính hôn trước có được không? Bây giờ chúng ta ngoài tờ giấy lĩnh hôn, thì so với vợ chồng cũng không có gì khác biệt…”
Trần Mộng Dao vô thức run lên: “Anh… anh thật sự có dự tính này? Phía mẹ anh… không có ý kiến gì sao2″ Kính Thiếu Khanh lắc đầu: “Em yên tâm đi, bên phía mẹ anh có thể giải quyết, không cần lo lắng, chỉ cần em gật đầu, anh liền sắp xếp thời gian.”
Trần Mộng Dao có chút do dự, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Kính Thiếu Khanh, cô thực sự không muốn để cho anh thất vọng, kiên trì đáp ứng: “Được thôi… gặp mặt thì gặp mặt đi, dù sao mẹ anh cùng mẹ em đã sớm đã gặp mặt rồi.
Đúng rồi, sao không thấy anh nhắc đến bó bao giờ? Thần sắc Kính Thiếu Khanh cứng đờ: “Bố anh… ông ấy đã sớm xuất ngoại rồi, thật nhiều năm rồi anh không thấy bóng dáng ông ấy, những năm này anh cùng mẹ liền xem như không có người này, không cần phải để ý đến ông áy.”
Phản ứng có hơi khác lạ của anh Trần Mộng Dao nhận ra, loại chuyện này, đương nhiên không thẻ giấu bố của anh: “Cái gì gọi là không cần phải để ý đến 2? Bố em không còn nữa, bố anh không phải còn tốt sao? Hôn nhân đại sự của anh cũng không cho ông ấy biết? Vẫn là… phía bên bố anh có chuyện gì rồi? Quan hệ của chúng ta đã thế này rồi, anh còn muốn giấu diễm em sao?”
Kính Thiếu Khanh thật sự không muốn nhắc tới cùng bố mình, nhưng đối mặt Trần Mộng Dao, anh cũng không muốn giấu diễm: “Ban đầu bó và mẹ anh là hôn nhân thương mại, vốn không có gì tình cảm, chờ người lớn hai bên đều không còn, bồ liền ngả bài với mẹ, cái gì ông ấy cũng không cần, đi theo đuổi giấc mơ của mình, mặc dù không ly hôn, nhưng cũng không có gì khác biệt cả, sản nghiệp của Kính gia và anh, đều bị ông ấy ném cho mẹ, khi đó anh mới mấy tuổi, nhiều năm như vậy không gặp bố, kỳ thật trong lòng anh đối với ông ấy cũng không có gì tình cảm gì, không sao cả.”