Trở về phòng, Mục Đình Sâm đóng cửa, trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Bác sĩ không thể đảm bảo sự an nguy của em, anh hỏi qua rồi, bất kì sự cố ngoài ý muốn nào cũng có thể xảy ra, anh không muốn em có chuyện, đối với anh mà nói, em quan trọng hơn bất cứ thứ gì, hiểu không? Anh biết trước đây là anh không tốt, nếu em không thể có con, đời này của anh cũng không sẽ không có người phụ nữ khác, càng không để cho người phụ nữ khác sinh con cho anh, điểm này em có thể yên tâm.
Anh chỉ là suy nghĩ cho em, chỉ cần em mạnh khỏe, anh thà là không cần đứa bé này.”
Lúc này Ôn Ngôn không nghe vào tai được cái gì, thái độ vô cùng kiên quyết: “Bác sĩ cũng không có nói là 100% tôi sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, cũng không nói là chắc chắn đứa bé này không thể sinh ra đúng chứ? Lúc đó tôi cũng có mặt, tôi cũng không điếc.
Mục Đình Sâm, hoặc là bây giờ tôi và anh ly hôn, đứa bé trong bụng tôi phá bỏ hay giữ lại đều không liên quan đến anh, hoặc là bây giờ anh đồng ý với tôi giữ đứa bé này lại, anh chọn đi.”
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, Mục Đình Sâm không phải là không hiểu tính tình của cô, bây giờ vì con, cô có thể liều mạng với anh. Cô cũng biết rõ là, anh sẽ không đồng ý ly hôn. Nội tâm anh đấu tranh, giằng co một hồi: “Em muốn giữ lại đứa bé có thể, nhưng bắt buộc phải trở về, ở Mục trạch, về bên cạnh anh, ngoan ngoãn nghe lời, sau này không được tiếp tục rời xa anh.
Yêu cầu của anh là vì bản thân, cũng là vì em, ngoại trừ anh, không có ai có thể đảm bảo là em bình an sinh ra đứa bé này.”
Trở về Mục trạch, trở lại bên cạnh anh… Ôn Ngôn xoa xoa bụng, chỉ do dự một giây, liền đồng ý: “Được, tôi đồng ý với anhI”
Đối với cô mà nói, bây giờ ngoại trừ đứa bé ra, những thứ khác không quan trọng, chỉ cần có thể giữ lại con, cô có thể bỏ xuống tất cả, không so đo tính toán nữa! Mục Đình Sâm biết rõ sự quyết tâm của cô, cũng không tiếp tục giằng co nữa: “Em yên tâm, tiệm bánh ngọt anh sẽ phái người đến giúp em tiếp tục kinh doanh, những thứ khác em không cần quan tâm, cuối tháng Lam Tương sẽ chuyển khoản cho em, về sau yên tâm dưỡng thai.”
Từ trước đến nay anh nói là làm, ngày hôm sau liền phái đầu bếp bánh ngọt hàng đầu đến tiệm bánh ngọt của Ôn Ngôn, An Nhã và Lam Tương đươc biết Ôn Ngôn trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đến tiệm bánh và họ chỉ hơi ngạc nhiên sao ngày này đến nhanh như vậy.
An Nhã vốn dĩ định đi theo Ôn Ngôn đến Đề Đô, cô nói qua tình hình cho người mà Mục Đình Sâm phái đến, đợi người thay ca đến, cô lên đường đến Đề Đô, lần này cô đi đường sắt cao tốc, cô không nỡ bỏ tiền ra mua vé máy bay. Đây là lần thứ hai cô đến Đế Đô, bây giờ Ôn Ngôn đang ở trong tình huống đặc biệt, căn bản không thể ra khỏi cửa, cô không muốn làm phiền Ôn Ngôn, liền gọi điện thoại cho Trần Mộng Dao.
Trần Mộng Dao ở công ty bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán, nghe nói cô đến Đề Đô, chỉ có thể bỏ công việc trong tay xuống đến nhà ga đón người. Lần này An Nhã đến, không mang nhiều hành lý, thời tiết ở Đế Đô khá lạnh, thấy cô mặc phong phanh, Trần Mộng Dao cởi khăn quàng cổ của mình ra quàng lên cổ cô: “Ở đây lạnh, mặc nhiều chút, bị cảm thì phải làm sao.
Bây giờ Tiểu Ngôn phải dưỡng thai, e là không thẻ ra khỏi cửa, cô có dự định gì không?”
An Nhã suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi muốn tìm một công việc, thuê một căn phòng, trước tiên ổn định cuộc sống đã.
Tôi không quen thuộc với nơi này lắm, nếu có thể, phiền cô giúp tôi được không? Việc gì cũng được, chỉ cần có thể nuôi sống bản thân là được, phòng ở không cần tốt quá, tôi biết tiền thuê nhà ở Đề Đô rất đắt.”
Lúc này Trần Mộng Dao cũng không có cách nào lập tức giúp cô tìm việc và chỗ ở, nghĩ đến phòng trống biệt thự nhà Kính Thiếu Khanh còn khá nhiều, trước tiên cô chỉ có thể sắp xếp như vậy: “Như thế này, trước tiên cô chuyển đến chỗ tôi ở tạm một hai ngày, tôi sẽ giúp cô tìm việc và chỗ ở trong thời gian sớm nhất, gần đây tôi tăng ca cũng bận đến chết đi được, có thể sẽ chậm chút.”
Nghe thấy cô bận, An Nhã có chút áy náy không thôi: “Không sao không sao, nếu cô bận tôi tự lo liệu cũng được, tôi có để đến tìm Lâm Táp, làm phiền cô đến đón tôi rồi.”
Lâm Táp? Trần Mộng Dao cảm thấy Lâm Táp khá đáng tin cậy, cũng yên tâm giao người cho anh, cho nên cô chỉ chần chừ trong giây lát rồi gọi điện thoại cho anh. Biết được An Nhã lại đến Đề Đô, còn cần anh giúp tìm việc và chỗ ở, Lâm Táp lập tức đồng ý, so với Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao, bây giờ anh khá là rảnh rỗi. Sau khi đưa An Nhã đến công ty Lâm Táp, Trần Mộng Dao vội vàng trở về làm việc, An Nhã một đường đi theo Lâm Táp đến phòng làm việc, có chút ngưỡng mộ: “Đây là công ty của anh sao? Khá lớn nhỉ…”
Lâm Táp không cho là vậy: “Không lớn, còn kém xa công ty của Thiếu Khanh và Đình Sâm, công ty này của tôi mới đi vào hoạt động chưa bao lâu.
Cô ở phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi chút, đợi tôi tan làm đưa cô về, nếu không chê, cô ở chỗ tôi đi, dù sao tôi cũng ở có một mình, cô cũng có thể tìm nhà rồi chuyển ra sau, tùy cô, thế nào cũng được.
Đúng rồi, cô có yêu cầu gì với công việc không? Am hiểu lĩnh vực gì? Tôi xem có việc gì phù hợp không giới thiệu cho cô.”
An Nhã lắc đầu: “Không có yêu cầu gì, tôi có thể chịu khổ, cũng có thể tăng ca, tiền lương chỉ cần đủ nuôi sống bản thân là được rồi.”
Chỉ là có thể chịu khổ? Lâm Táp có chút mênh mông mịt mù, không tiện mở miệng hỏi học vấn của cô như thế nào, thử thăm dò hỏi: “Trước khi chưa có công việc phù hợp, công ty tôi thiếu một nhân viên vệ sinh, có muốn làm trước không? Công ty tôi cũng chỉ rộng bằng ngần đây thôi, cũng không mệt, làm xong có thể nghỉ ngơi.”