An Nhã đồng ý mà không cần suy nghĩ: “Được! Tôi có thể làm được, dù sao ở nhà và ở trong tiệm của Ôn Ngôn đều là do tôi dọn dẹp vệ sinh, yên tâm giao cho tôi đi.”
Biết An Nhã đến Đề Đô, Ôn Ngôn cũng gọi điện thoại đến hỏi thăm một chút, An Nhã vui vẻ “báo cáo”
chuyện công việc và chỗ ở của cô đã giải quyết xong: “Tiểu Ngôn cô yên tâm, tôi làm nhân viên vệ sinh ở công ty Lâm Táp, tạm thời ở chỗ anh, sau này có phòng phù hợp thì chuyển đi, cô yên tâm dưỡng thai, không cần lo lắng cho tôi, nếu tiện, tôi sẽ đến thăm cô.”. Truyện Teen Hay
Ôn Ngôn cũng không biết có tiện hay không, Mục Đình Sâm rất chặt chẽ đối với cô, không để cô ra khỏi cửa, trong nhà cơ bản cũng không có ai ra khỏi cửa: “Cái đó… cô cứ yên tâm làm việc trước đi, thu xép ổn thỏa, có cơ hội cùng nhau ăn cơm.”
Cúp điện thoại, chú Lâm đột nhiên gõ cửa phòng: “Phu nhân, cô của cô đến, có muốn để bà ấy vào không?”
Ôn Ngôn thoáng ngắn ra, cô? Cô mới chỉ có duyên gặp người cô này một lần, mà còn là lúc ném bà cụ cho cô, lúc này cô của cô đến làm gì? Chỉ là đơn thuần đến hỏi thăm sức khỏe bà cụ sao? Cô đáp lại một tiếng, xuống lầu thăm dò, bà cụ đang ở trong phòng khách, xem chừng tâm tình không được tốt.
Cô hỏi: “Bà nội, cô đến, bà có đi xem thế nào không? Có muốn để cho cô vào không?”
Vẻ mặt bà cụ bình tĩnh nói: “Mục đích nó đến đây là gì cháu còn chưa rõ sao? Ban đầu cảm thấy bà vô ích, là một người phiền phức, cũng không phải mẹ ruột của nó, liền ném bà cho cháu.
Bây giờ sợ là biết bà cùng cháu ở Mục gia, nó mới gấp gáp đến nhận người thân.
Suy cho cùng bà chỉ có ân dưỡng dục nó, nó cũng không phải là con ruột của bà, nó đã quyết định không phụng dưỡng bà nữa, bà không có ý kiến, còn gặp nó làm cái gì nữa? Đuổi nó đi đi.”
Ôn Ngôn gật gật đầu, không chút để ý đi đến cửa lớn sân vườn bên ngoài, người phụ nữ trong làn gió lạnh thấy cô, lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, qua khe cửa, vội vàng xách thực phẩm chức năng trong tay lên tiến về phía trước: “Ngôn Ngôn à, bà nội cháu vẫn khỏe chứ? Cô đến thăm bà ấy!”
Ôn Ngôn không nhận quà, đứng ở nguyên chỗ cũ nhàn nhạt nói: “Chân bà nội ổn rồi, mỗi ngày ăn được ngủ được có thể đi dạo, tinh thần rất tốt.
Tôi vừa hỏi, bà không muốn gặp cô, mời về cho.”
Vẻ mặt Ôn Chí Linh cứng đờ: “Bà ấy chỉ là đang giận dỗi cô thôi đúng không? Trách cô bỏ rơi bà ấy.
Cô cũng là bất đắc dĩ, bây giờ tình hình kinh tế của cô cũng không ổn, cô biết bây giờ cháu phát tài rồi, bà ấy theo cháu không phải là khá hưởng phúc sao? Theo cô thì như là chịu tội vậy! Ngôn Ngôn, cháu để cô vào trước, bên ngoài khá lạnh, cô vào giải thích rõ ràng với bà ấy!”
Mặc dù người phụ nữ trước mặt không có quan hệ huyết thống, cũng nên gọi một tiếng cô, Ôn Ngôn cũng không tính toán đâu là thật đâu là giả trong lời nói của bà ta, thở nhẹ một hơi, kêu bảo vệ mở cửa.
Ôn Chí Linh trực tiếp vượt qua cô vọt vào, đợi cô chậm rãi quay trở lại, còn chưa vào cửa liền nghe được tiếng gào khóc của Ôn Chí Linh, trong miệng là lời sám hối với bà cụ: “Mẹ, ban đầu con cũng là bất đắc dĩ, sao mẹ có thể nhận con đứa con gái này chứ? Mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, con vẫn chưa kịp hiếu thuận với mẹ, chăm sóc phụng dưỡng mẹ, sao mẹ có thể không nhận con chứ?”
Bà cụ tức giận nói: “Ban đầu cô cũng không có nói như vậy, cô nói cô không nuôi nổi tôi, tôi đã ở nhà cô bao nhiêu năm như vậy, nên để Ôn Ngôn nuôi tôi.
Người đàn ông kém cỏi, không nên hồn đó ở nhà cô sớm ghét bỏ tôi ở trong nhà ăn không uống không, nó cũng không thử nghĩ xem nhà và xe nhà các người là ai cho, nếu không phải là tôi móc tiền túi mình ra, bây giờ đến cơm các người còn không có mà ăn ấy.
Tôi không có giá trị nữa, liền ruồng bỏ tôi, cái thứ gì chứ? Con rể không phải là con trai, cậu ta ruồng bỏ tôi tôi không ý kiến, cô là do một tay tôi nuôi lớn, cô có còn là người không? Tôi không muốn nhìn thấy cô, cô cút cho tôi! Mau chóng cút đi!”
Lâm quản gia thấy Ôn Chí Linh quá ồn ào, cau mày nhắc nhở: “Phu nhân chúng tôi dưỡng thai cần yên tĩnh.”
Ôn Chí Linh liếc mắt nhìn bụng nhỏ bằng phẳng của Ôn Ngôn, đáy mắt xẹt qua tia sáng: “Ngôn Ngôn, cháu mang thai sao? Đình Sâm đâu? Cậu ấy đang bận ở công ty sao? Cô từ xa đến, muốn ở đây mấy hôm, nhiều năm như vậy rồi không liên lạc, cũng nên qua lại rồi. Đáy lòng Ôn Ngôn nhịn không được cười lạnh, xem ra bà cụ nói không sai, Ôn Chí Linh không phải là đến để sám hối, mà là để nhận người thân: “Cô, trước đây không qua lại, bây giờ cũng không cần đâu, tôi sớm quen với việc không có người thân rồi.
Bà nội ở chỗ tôi khá tốt, bà đã không có quan hệ gì với cô nữa.
Quá khứ nhiều năm như vậy, làm phiền cô rồi, ân dưỡng dục bà nội dành cho cô, cũng coi như là báo đáp, hai người không ai nợ ai.
Bây giờ chúng ta hãy sống cuộc sống của riêng mình đi.”
Ôn Chí Linh lau những giọt nước mắt đã cố nặn ra trước đó, cười mỉa tiến lên trước nắm lấy tay Ôn Ngôn: “Lời không thể nói như vậy, trong đáy lòng của cô vẫn quan tâm đến mẹ, chúng ta là người một nhà, bố cháu cũng không còn nữa, cô chính là người nhà mẹ đẻ của cháu, người mẹ đó của cháu sớm không biết chết ở đâu rồi, con gái gả đi, sao có thể không có người nhà mẹ đẻ chứ? Cô biết trước đây là cô không đúng, bây giờ cô sẽ đón mẹ về, nhất định sẽ đối xử tốt với bà ấy.
Điều kiện nhà cô không tốt như ở chỗ cháu, cháu nên giúp đỡ chút…”