Trông An Nhã không giống đang nói dối nhưng Kính Thiếu Khanh vẫn không tin rằng chuyện này không liên quan đến Diệp Quân Tước. An Nhã hồi hộp đến mức sắc mặt trắng bệch, cả người còn khẽ run rẩy. Cô biết mình không được nói ra sự thật. Thật không ngờ cô sẽ chạm mặt Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh ở nơi này, nếu như không thể qua mặt được họ thì cô và A Trạch sẽ xong đời. Trần Mộng Dao nhìn thẳng vào mắt của An Nhã, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Cô nhìn thẳng vào mặt tôi, tôi hỏi cô một lần cuối. Những gì cô nói đều là thật đúng không? Chuyện này không liên quan đến ai khác phải không? Không có ai chỉ thị cô làm vậy, là ý định của cô mà thôi? Cô và A Trạch cũng là nghiêm túc đúng không?”
An Nhã trả lời chậm rãi: “Đúng vậy, những gì tôi nói đều là thật.Mối quan hệ giữa tôi và A Trạch rất nghiêm túc, chúng tôi đã sớm nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi.”
Trần Mộng Dao thở phào: “Vậy thì tốt rồi. Những gì đã qua thì cứ cho qua hết, tôi cũng chẳng muốn tính toán với cô. Nhưng mà, tôi sẽ không tha thứ cho cô.” Nói xong, cô kéo Kính Thiếu Khanh quay người rời đi. An Nhã nhìn hai người chạy xa rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô gấp gáp hỏi A Trạch: “Làm sao đây? Nếu như bọn họ nghi ngờ rồi đoán ra được thì phải làm sao? Cho dù không phải từ chính miệng của chúng ta nói ra nhưng vẫn xem như lộ chuyện, Diệp Quân Tước sẽ không tha cho chúng ta đâu!”
A Trạch đỡ lấy hai bên vai của cô, trấn an: “Không sao đâu, có tôi ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Cô ở đây làm kiểm tra đi, tôi qua khoa chỉnh hình xem thử tình trạng của Diệp Quân Tước, đợi một lát cô tự trở về nhà trước. Sáng hôm nay Diệp Quân Tước bắt đầu ở viện rồi, quãng thời gian này tôi không rút được thời gian để chăm sóc cô nữa.”
An Nhã an tâm hơn một chút: “Ừm, được.”
Đối với chuyện này, Kính Thiếu Khanh vẫn có chút không yên tâm. Anh nghĩ đến Mục Đình Sâm còn đang ở trong bệnh viện, liền giấu cô mà gửi tin nhắn cho Mục Đình Sâm: “Khi nãy chúng tôi gặp A Trạch và An Nhã trong bệnh viện, người tên A Trạch kia là thuộc hạ của Diệp Quân Tước. Đứa bé trong bụng An Nhã cũng là của A Trạch, tôi cảm thấy chuyện này không hề đơn giản nhưng họ lại không thừa nhận. Bây giờ có hỏi cũng không hỏi ra được gì, lúc đó Dao Dao cũng có mặt nên tôi không truy hỏi thêm.”
Mục Đình Sâm nhận được tin nhắn, anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Hầu như có thể khẳng định kẻ phá bĩnh là Diệp Quân Tước rồi, chưa kể cậu ta còn liều mình cứu Trần Mộng Dao.Cậu thử nghĩ xem, cậu ta hoàn toàn có lý do để chia rẽ hai người.”
Kính Thiếu Khanh đưa mắt sang Trần Mộng Dao ở phía không xa rồi xóa tin nhắn. Nhất định cô sẽ không tin rằng Diệp Quân Tước là người chỉ thị đi? Anh sẽ làm rõ chuyện này nhưng tạm thời phải tiền hành trong bí mật, không thể để cô biết được. Sau khi chở Tiểu Đoàn Tử đi khám bệnh xong, Mục Đình Sâm trực tiếp quay về công ty. Tất nhiên má Lưu cũng đi cùng hai người. Lúc đi ngang qua khu văn phòng, Tự Như Linh đi đến chào hỏi Tiểu Đoàn Tử: “Tiểu Đoàn Tử, hôm nay lại theo bó đến công ty à? Con còn nhớ cô không?”
Tiểu Đoàn Tử ngậm ngón tay không phản ứng, Tự Như Linh dời tầm mắt về phía Mục Đình Sâm: “Mục tổng, hôm nay ngài đến trễ hơn mọi hôm.”
Mục Đình Sâm mặt không biểu tình, nói: “Có việc bận, cô đi làm việc đỉ.”
Tự Như Linh cũng không nói gì thêm mà vẫy vẫy tay với Tiểu Đoàn Tử: “Tạm biệt.”
Má Lưu ở phía sau nhịn không được nhìn Tự Như Linh vài lần, trong lòng bà cảm thấy hơi khó chịu. Bất kỳ người phụ nữ nào đến gần Mục Đình Sâm đều có ý đồ cả. Đợi Mục Đình Sâm bế Tiểu Đoàn Tử đi rồi, người bên cạnh mới tiến lên nịnh nọt: “Tiêu Linh, từ khi nào mà cô thân với Mục tổng vậy? Trong công ty ngoại trừ cô ra thì không còn ai có thể bắt chuyện với Mục tổng. Khó trách cô dám không để chủ quản vào mắt, những người khác luôn phải chịu sự áp bức của chủ quản đấy. Tính khí của người phụ nữ tuổi mãn kinh kia rất cáu kỉnh.”
Khóe môi của Tự Như Linh hơi câu lên, mang theo sự đắc ý khi được thỏa mãn lòng hư vinh: “Cũng không thân lắm đâu. Chỉ là tôi từng giúp Mục tổng trông coi con trai của ngài thôi. Khi xưa Mục tổng từng tài trợ cho tôi, nếu không có ngài thì sẽ không có tôi của ngày hôm nay. Thôi được rồi, phải làm việc thật tốt đi thôi, tôi còn đang đợi ngày được trở thành nhân viên chính thức đây.”
Người kế bên chậc lưỡi: “Cô lo lắng cái gì chứ? Kẻ cần lo lắng là người khác, chắc chắn cô sẽ được chuyển chính thức thôi.Không cần đoán cũng biết là vậy, điểm xuất phát của cô đều cao hơn hẳn những người khác rồi.”
Lúc này, chủ quản nhìn sang phía hai người: “Giờ làm việc mà tán dóc chuyện gì? Muốn thì về nhà tán dóc!”
Người kế bên không dám lên tiếng, ngoan ngoãn vùi đầu tiếp tục công việc của mình. Tự Như Linh không vui liếc mắt nhìn chủ quản một cái, cô ta đã không ưa mụ già này từ lâu rồi!
Chủ quản cũng không phải dạng hiền lành gì: “Tự Như Linh, thái độ của cô là như thế nào? Không ưa tôi đúng không? Nơi này là công ty chứ không phải nhà của cô, lúc trong công ty thì phải phục tùng quản lý. Nếu cô muốn làm công chúa thì về nhà bill Tự Như Linh thách thức chủ quản, mở một chai sữa chua ra uống: “Chẳng có một công ty nào không cho phép người khác không được nói chuyện, yêu cầu của bà rất vô lý. Nghe giọng điệu của bà như thể công ty này do nhà bà mở vậy. Chủ quản cũng không thẻ đối đãi với nhân viên kiểu này đi?”
Chủ quản giận đến xanh cả mặt: “Trách nhiệm của tôi chính là quản lý cả bộ phận, nếu cô vẫn còn làm việc ở đây thì phải phục tùng, không phục thì cút!”
Tự Như Linh nhà nhạt trả lời: ‘Công việc của tôi trước giờ đều làm rất tốt, bà có lý do gì bảo tôi cút? Ngoại trừ công việc thì cách nói chuyện của bà cũng không thích hợp, đúng là khó nghe quá rồi. Hay là bà cứ thử nói với tổng giám hoặc Mục tổng đuổi việc tôi đi, xem thử ai mới là kẻ thua cuộc.”
Người chủ quản thở hỗn hẻn, tiện tay vơ lấy một quyển hồ sơ ném thẳng về phía Tự Như Linh: “Cô đừng tưởng bộ phận thị trường này chỉ có mình cô là người mới!”
Chai sữa chua trên tay Tự Như Linh rơi xuống đất, trên trán cô ta đã xuất hiện ra vệt máu đỏ thẫm. Những người xung quanh như ong vỡ tổ, vội vã lấy khăn giấy giúp Tự Như Linh cầm máu. Cũng có một số người chỉ trích chủ quản: “Cho dù bà có là chủ quản cũng không thể tùy ý ra tay đánh người đi? Còn ra tay nặng đến vậy, thật quá đáng rồi!”
Chủ quản cũng ngây người, bà không nghĩ đến sẽ lớn chuyện như vậy. Quyển hồ sơ mà bà ném đi có vỏ cứng, phần góc có chút bén nhọn. Ai mà biết được Tự Như Linh lại xui xẻo, trùng hợp bị góc hồ sơ đập phải chứ?
Tự Như Linh không nói gì, cô ta che lấy cái trán đang chảy máu đi đến phòng làm việc của chủ tịch. Lúc này cô ta vẫn không quên thay vào đôi dép chuyên dụng, Đới Duy trông thấy bộ dạng cô ta như vậy liền vội vã nói: “Đây là sao? Tại sao lại đổ máu rồi?”
Viền mắt của cô ta nóng lên: “Không sao, tôi đến để tìm Mục tổng…”
Đới Duy không còn để tâm đến việc phải xin phép Mục Đình Sâm trước mà giúp cô ta đầy cửa phòng làm việc. Má Lưu đang thay tã cho Tiểu Đoàn Tử, trông thấy Tự Như Linh khắp mặt đầy máu tiến vào làm bà có chút kinh ngạc. Bà con chưa kịp mở miệng thì Tự Như Linh đã bật khóc: “Mục tổng, tôi không thể tiếp tục ở lại công ty nữa…”
Mục Đình Sâm nhíu mày nhìn cô ta: “Có chuyện gì?”
Cô ta nghẹn ngào nói: “Tôi cũng không biết tại sao, chủ quản cứ làm khó tôi. Lúc nãy tôi chỉ nói hai ba câu với đồng nghiệp thì bà ấy đã lấy tài liệu ném vào tôi. Công ty không hề quy định rằng giờ làm việc không được nói chuyện, giữa nhân viên cũng cần phải có sự giao lưu không phải sao? Bà ấy dựa vào chức vị chủ quản mà lấy nhân viên ra phát tiết. Không chỉ có mình tôi bị áp ức mà những người khác trong bộ phận cũng bị vậy.”
Trong lòng má Lưu cảm thấy kỳ lạ, chuyện này cũng đâu nhất thiết phải để Mục Đình Sâm xử lý? Tìm tổng giám không được sao? Không cần biết đã xảy ra chuyện gì thì cô gái này vẫn có chút kỳ lạ. Bà định bao cho Ôn Ngôn biết tình hình nhưng không ngờ Mục Đình Sâm đã lên tiếng trước: “Loại chuyện này cô tìm tổng giám xử lý đi, tôi không có thời gian.”